Bài thơ: Quán vắng

QUÁN VẮNG

Lối cũ hoa rụng đầy
Đường về xơ xác mây
Rừng chiều hiu hút nắng
Lạnh lùng cơn gió bay.

Ngẩn ngơ sông hờ chảy
Hoàng hôn tím ngất trời
Lẻ loi chim về tổ
Ngày lại ngày riêng tôi.

Đời người như quán vắng
Cà phê uống hết rồi
Quán lạnh, người không đến
Điếu thuốc tàn trên môi.

Một mai bên kia núi
Biết có tìm thấy nhau?
Quán nhỏ buồn không nói
Lặng im nghiêng ly sầu.

– Dương Lê – 

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.