Bài thơ: Tháp cổ trăng mờ

bai-tho-thap-co-trang-mo

THÁP CỔ TRĂNG MỜ

Lại trở về mỗi khi mình thấy buồn
Giọt cà phê hòa nhịp đàn ghi-ta
Đêm nay, trăng đã hẹn
Một người tình từ trong cổ tích
Nhưng sao ai kia lỡ hẹn
Để vầng trăng lạc vào màn đêm…

Lại trở về phố xưa đường vắng lặng
Ta lang thang !
Ta lang thang !
Người nghệ sĩ lang thang,
Một chiều về bên tháp cổ,
Bỗng thấy đời mình là phế tích hoang vu…

Hạt bụi không tên bay qua thời gian
Hóa thân thành pho tượng.
Còn lại gì cho nhau
Qua những thương đau
Tình yêu đã mất.

Người về, đời chênh vênh
Góc phố buồn tênh
Bước chân hững hờ.
Một mình mình bơ vơ
Chén đắng đời ta tan vỡ…

Tìm trong nỗi nhớ
Xin khắc tên em lên sương khói âm thầm
Giữ trong tim mình đến ngàn năm
Để mà nhớ, mà mong…

– Dương Lê –

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.