Truyện ngắn: Đen và lipton.

Đen và lipton

“Anh có cần lấy đường không?”

“Không cần đâu”.

Nam ra hiệu cho người phục vụ xong, lặng lẽ nhấp ngụm cà phê, Anh thấy uống không thế này mới thú vị làm sao. Không cần đường, không cần sữa hay bất cứ cái gì khác cũng đủ làm nó đầy dư vị. Mà thú thực, với cà phê mà hòa trộn cái gì thêm vào nữa cũng đều có thể làm mất đi cái tinh túy ẩn tàng trong nó, không bao giờ ta cảm nhận được cái ngon của nó ở dạng nguyên chất.

“Đã nói uống cà phê nguyên chất là phải nguyên chất”. Anh vẫn hay thường nói với chủ quán như thế – “Không cần gì thêm nữa cả”.

Mỗi tối anh đều đến đây thưởng thức một ly cà phê đậm đà không đường. Lúc đầu, chủ quán nghĩ chắc anh muốn chơi trội đây, cà phê đắng thế này, uống không đường sao nổi. Nhưng lần nào cũng thế, mấy típ đường đều không được dùng đến. Chủ quán lấy làm lạ nghĩ chắc vừa bị người yêu bỏ nên mới “ngông” đến vậy.

Nam thường ngồi ở một vị trí cố định ở quán cà phê này, tại một cái bàn trong góc ngay cạnh hồ nước, có thể nhìn ra xa trong thấy tòa nhà cao cao phía ngoài bờ biển. Chỗ ngồi ấy lại tránh được lối đi, nên không ai có thể làm phiền góc riêng của người khách đặc biệt. Người chủ quán biết tính anh nên cất cái bàn đó đi chỉ còn để lại một khoảng trống vì sợ có khách ngồi, mời đi sẽ bất tiện. Khi nào anh đến thì mới bày ra.

Ba mươi tuổi, chưa vợ. Mẹ anh thường nhắc:

“Con lo mà lấy vợ đi, ba mươi tuổi rồi chứ còn trẻ gì”.

Mỗi lần mẹ nói thế anh đều cười. Anh cũng thương mẹ vất vả, già rồi mà trong nhà vắng tanh, bà muốn có một đứa cháu trong coi cho đỡ buồn. Thế nhưng, anh không hề có cảm xúc yêu đương với bất kì cô gái nào, mặc dù công ty anh nhân viên nữ đâu có thiếu, còn biết bao nhiêu cô gái anh đã từng gặp gỡ nữa, không ai có thể gây cho anh ấn tượng sâu sắc. Đôi lúc, anh cũng tự hỏi bản thân mình điều đó, thấy mình thiếu trách nhiệm với mẹ, với bản thân, với cuộc đời.

“Có lẽ thôi. Cứ lo làm giàu cái đã”.

Mỗi lần khó nghĩ, anh đều nói thầm câu đó. Anh chỉ muốn sau một ngày làm việc mệt mỏi, được ngồi ở đây, nhâm nhi ly cà phê rồi về ngủ. Lúc anh về thì mẹ cũng đã ngủ từ lâu. Thỉnh thoảng có cái Loan con nhà bác Phượng qua ngủ cùng bà cho vui.

Hôn nay tan ca muôn. Có đối tác bên Singapore đến thỏa thuận mua hàng mà họ cứ kì kèo yêu cầu đủ thứ thủ tục, mãi mới kí được thỏa thuận. Bàn giao công việc cho anh phó giám đốc xong, anh thả bộ một vòng quanh công viên rồi ghé vào quán cà phê quen thuộc. Nhưng, hôm nay, vị trí anh thường ngồi đã có một nữ khách ngồi mất rồi. Vị nữ khách mặc chiếc váy màu hồng phấn, trong rất lịch thiệp, mái tóc rũ sang một bên. Nhìn cô ấy thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Trên bàn, ly lipton đang uống dở.

“Anh thông cảm” – Chủ quán phân bua – “Cô ấy đã đến trước và nhất quyết ngồi vào chỗ này, tôi không biết làm thế nào”.

“Không sao đâu. Anh hỏi cô ấy, tôi có thể ngồi cùng được không?”

Anh chủ quán nhanh nhẹn đến bên vị nữ khách. Sau một hồi trao đổi, vị nữ khách có nhìn sang anh dò xét.

“Cô ấy đồng ý. Xin mời anh!”.

Người phục vụ đem ra một cái ghế nữa. Nam ngập ngừng bước đến chỗ ngồi. Đây là lần đầu tiên anh ngồi uống cà phê cùng bàn với một cô gái không quen biết. Anh hơi bối rối. Nhưng ngồi chỗ khác anh lại không quen. Đành thôi, cứ ngồi vậy.

Sau khi anh gọi một ly cà phê, hai người lặng im không nói gì. Cô gái làm bộ thản nhiên nhưng anh biết cô đang lúng túng. Nhìn anh uống ly cà phê không thêm đường cô gái hơi kinh ngạc. Lúc này, không nhịn được, cô hỏi:

“Anh bị tiểu đường à?”

Tí nữa là anh phun hết cà phê trong miệng ra ngoài. Một câu hỏi làm anh không thể nhịn cười. Và để không phun ra, mắt anh trọn lên, toàn thân anh khựng lại.

“Xin lỗi! Tôi là Doãn Hồng. Còn anh tên là gì?

“Hoài Nam. Mạnh Hoài Nam” – Anh vừa nói, vừa rút chiếc khăn lau vệt cà phê trên môi – “Tên cô rất đẹp. Cô vẫn thường đến đây à?”

“Tôi thường uống Lipton ở đây vào buổi sáng. Chỉ ngồi chỗ này. Một mình”.

Anh à lên một tiếng nhè nhẹ, không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình. Thì ra, ở chỗ này cũng có người thích nó đến vậy.

– Dương Lê – 

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.