Cảm nghĩ về một loài cây em yêu thích nhất

cam-nghi-ve-mot-loai-cay-em-yeu-thich-nhat

Cảm nghĩ về một loài cây em yêu thích nhất.

  •  Mở bài

Có lẽ, cây phượng là loài cây em yêu thích nhất. Em yêu cây phượng không phải vì nó là loài cây đẹp nhất mà bởi vì, trước sân trường em có một cây phượng già, tán rợp cả một góc sân, nó đã gắn bó với chúng em biết bao tháng ngày.

  • Thân bài:

Không biết cây phương ấy đã được trồng từ bao giờ. Chỉ biết, từ trước ngày em vào học ở ngôi trường này, đã thấy cây phượng ở đó rồi. Lúc đó, mỗi lần cùng mẹ đi ngang trường, tôi trường nhìn vào sân nơi gốc phượng sừng sững tỏa bóng, đã thấy quen thuộc và thích thú lắm.

Trường học của tôi không có nhiều cây. Có lẽ vì đã có cây phượng to lớn rồi nên không cần trồng thêm nữa. Thân cây phượng sừng sững vươn lên cao. Thân cây rắn rỏi với lớp vỏ sần sùi, nổi lên nhiều đường gân mạnh mẽ như cơ bắp người lực sĩ. Trên thân, thỉnh thoảng có một vài cái hốc nhỏ, là vết tích của các cành bị gãy. Bọn sóc thường chọn những hóc cây ấy để làm nhà.

Em thích nhất được ngắm phượng vào mùa thay lá. Mùa phượng rụng lá thật ấn tượng. Lá vàng rụng lả tả trong gió, thân cây trơ trụi, buồn hiu hắt. Nữa tháng sau, từ thân cây cằn cõi mọc lên không biết bao nhiêu là lá non xanh mươn mướt, chồi non tỏa ra như những ngón tay bé bỏng. Cây phượng thay áo mới, hớn hở khoe mình trong nắng gió đầu thu.

Nhưng phượng đẹp nhất và buồn nhất là vào dịp hè. khi tiếng ve rộn ràng kêu vang trên cành lá, nắng hè gay gắt, cũng là lúc hoa phượng bung nỏ. Hoa phượng nở thành từng chùm, từng dãy đỏ rực cả một góc trời. Lúc ấy, cây phượng khoát lên mình đẹp rực rỡ. Nhìn xa xa trong như một chiếc ô màu đỏ khổng lồ. Đó là một vẻ đẹp kiêu hãnh nhưng cô đơn giữa sân trường im tiếng cười nói của học sinh. Ghế đá buồn thiu, trống trường lặng tiếng, sân trường vắng lặng, hắt hiu hoa đỏ rụng là cảnh tượng khiến ai cũng thấy nao lòng. Phượng nở một mình rồi rụng một mình, buồn hiu hắt. Những lần có việc đi ngang trường, màu hoa phượng đỏ nhìn em như dỗi hờn, trách móc..

Tuổi học trò của em gắn liền với bao nhiêu kỉ niệm cùng cây phượng. Em nhớ mãi lần đầu tiên vào trường: ngỡ ngàng, rụt rè, níu áo mẹ đứng mãi dưới gốc cây phượng ở sân trường. Phượng phe phẩy lá non như lời động viên, gọi mời. Em quên sao được những giờ ra chơi cùng bạn bè dưới bóng mát của phượng. Ôi những lần thầy kiểm tra lần không thuộc bài, thầy giận. Rồi những lần trốn học, nép mình sau gốc phượng cuối sân trường, sợ sệt nhìn bóng thầy cô giáo đi qua, biết là sai mà cứ thích.

Em đã sừng sờ, đau đớn khi sau cơn bão, thấy cành lá phượng gãy đổ ngổn ngang trên sân trường như nhìn người bạn thân bị nạn đầy thương tích. Em thầm mong phượng mau bình phục, để tỏa bóng, ra hoa làm đẹp sân trường. Hình như hiểu được ý người, những ngày sau đó, vết thương trên thân cây lành dần. Tại nơi cành bị gãy lại mọc lên chồi mới, vươn cao.

  • Kết bài.

Thời gian cứ thắm thoát đi qua, tôi lên lớp năm rồi rời xa ngôi trường, mang tho biết bao kỷ niệm. Cây phượng vẫn còn đó, ở bên một góc sân, lá nó vẫn xanh thắm, bóng nó vẫn mát rợp mái đầu. Tình yêu mến em dành cho cây phượng già hiền lành ấy vãn còn nguyên vẹn dù giờ đã len lớp 7 rồi. Mỗi lần đi ngang trường, lòng tôi không khỏi nôn nao, bồi hồi nhớ về kỷ niệm xa xăm.

Cảm nghĩ về vẻ đẹp của cây hoa mai

1 bình luận

2 Trackbacks / Pingbacks

  1. Biểu cảm về cây hoa phượng - Theki.vn
  2. Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý - Theki.vn

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.