Chỉ cần giữ vững mục tiêu, bạn sẽ đến được nơi cần đến (Hạt giống tâm hồn).

chi-can-giu-vung-muc-tieu-ban-se-den-duoc-noi-can-den

Chỉ cần giữ vững mục tiêu, bạn sẽ đến được nơi cần đến

“Tương lai không tốt đẹp hơn nhờ hy vọng, nó tốt đẹp hơn nhờ hoạch định. Và để hoạch định cho tương lai, chúng ta cần mục tiêu. Sống không có mục tiêu thì chẳng khác gì bước đi trong bóng tối. Thứ quan trọng nhất trên thế giới không phải là ta đang đứng ở đâu, mà là ta đang hướng về đâu. Câu chuyện: “Hãy giữ vững mục tiêu” là một bài học sâu sắc giúp chúng ta nhìn rõ mục tiêu trong cuộc đời mình, những gì mình có thể làm và cần chuản bị những gì cho tương lai”.

GIỮ VỮNG MỤC TIÊU

Trước mắt mình, Florence Chadwick không thấy gì ngoài một màn sương dày đặc. Cơ thể cô tê cóng. Cô đã bơi liên tục gần 16 giờ rồi. Khi Florence Chadwick tròn 24 tuổi, cô là người phụ nữ đầu tiên có thể bơi qua và bơi ngược trở lại eo biển Anh. Giờ đây, khi đã 34 tuổi, cô lại đặt ra cho mình một mục tiêu là trở thành người phụ nữ đầu tiên bơi từ đảo Catalina đến bờ biển California.

Buổi sáng ngày 4 tháng 7 năm 1952, biển như một hồ bơi đóng băng và sương mù dày đặc đến nỗi cô hầu như không thể nhìn thấy chiếc thuyền cứu hộ của mình, mặc dù nó đang rất gần cô. Đại dương sâu thẳm với muôn vàn nguy hiểm cứ như chực nuốt lấy cô. Những con cá mập tiến về phía cô, nhưng chúng nhanh chóng bị đuổi đi bằng những tiếng súng phát ra từ tàu cứu hộ. Chiến đấu với cái lạnh giá của biển cả, cô tiếp tục bơi hết giờ này sang giờ khác trong khi hàng triệu người đang hồi hộp theo dõi cô qua kênh truyền hình quốc gia.

Dõi theo Florence, trên một chiếc thuyền, người mẹ đã khá lớn tuổi và vị huấn luyện viên của cô không ngừng cổ vũ và động viên cô bằng loa phóng thanh. Họ bảo với cô rằng: “Florence! Cố lên! Sắp về tới đích rồi, không còn xa nữa đâu”. Nhưng tất cả những gì cô thấy trong tầm mắt của mình lúc đó chỉ có sương mù. Mọi người thúc giục cô đừng bỏ cuộc. Cô chưa bao giờ bỏ cuộc, cho đến khi… Chỉ còn nửa dặm nữa là đến đích nhưng cơ thể cô đã hoàn toàn không còn nghe theo sự điều khiển của cô. Tay cô không thể tiếp tục rẽ nước, chân cô cứng đờ, toàn thân cô như bị đóng băng. Cuối cùng, cô yêu cầu được kéo lên thuyền.

Sau vài giờ được ủ ấm, cơ thể lạnh giá của Florence đã khá dần lên. Khi con thuyền về đến bờ, cô nói với các phóng viên: “Tôi không muốn bào chữa cho mình. Nhưng nếu tôi có thể thấy đất liền, có lẽ tôi sẽ bơi được đến đích”. Mọi người hiểu rõ, không phải cái mệt, cũng không phải cái giá lạnh đã đánh bại cô. Tất cả là do sương mù khiến cô không thể định hướng cho mình đâu là bến bờ. Cô đã không thể thấy được mục tiêu của mình.

Hai tháng sau, Florence thử lại một lần nữa. Lần này, mặc dù biển khơi cũng bị một màn sương dày đặc bao phủ y như lần trước, nhưng cô đã bơi với tất cả tâm huyết của mình và một phương hướng rõ ràng trong tâm trí. Cô biết rằng ở một nơi nào đó đằng sau lớp sương mù kia là đất liền, là đích đến. Và lần này, cô đã thành công. Cô là người phụ nữ đầu tiên bơi qua eo biển Catalina, vượt lên trên cả kỷ lục của các đấng mày râu.

(Gieo niềm tin cuộc sống – Hạt giống tâm hồn)

“Có một nghịch lý: Hạnh phúc thực sự chỉ đến khi bạn biết mạnh dạn cho đi – chứ không phải nắm giữ thật chặt” (Christopher Hoare)

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.