Bài thơ: Ta đã vô tâm từ thuở nào!

Đôi mắt vô tâm

Nếu là ghét, chỉ cần thôi tưởng nhớ
Đã không thương, chẳng nghĩ đến làm chi
Ai đã sai? Ai là người có lỗi?
Người vô tâm, lưu luyến để làm gì?

Ngày mai đó, về đâu ai biết trước?
Dẫu ra sao thì cũng chẳng làm sao
Dù giả dối hay thành thật thế nào
Lời mây gió như cao sơn đại hải

Nếu là duyên ắt có ngày gặp lại
Đừng hối tiếc những gì là quá vãng
Đừng oán trách lòng xanh nông cạn
Trời công minh ắt chẳng phụ lòng người.

Thôi từ nay gió mây không ràng buộc
Ta ung dung, tự tại giữ đất trời
Mượn nước reo ca, mượn nắng môi cười
Không oán giận, chẳng ưu tư chi nữa.

Buông bỏ chẳng phải là lựa chọn đẹp nhất, có thể!
Nhưng thế nào cũng cảm ơn người một lần đến bên ta!

TV.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.