Đừng để chúng ta chết đi mang theo một túi đầy tình yêu chưa được phân phát hết

“Đừng để chúng ta chết đi mang theo một túi đầy tình yêu chưa được phân phát hết. Giữa con người với con người luôn tồn tại một sợi dây liên kết nhau, nó giúp ta biết xót xa khi người khác gặp hoạn nạn”

Đừng để chúng ta chết đi mang theo một túi đầy tình yêu chưa được phân phát hết.

Trong cuộc sống của chúng ta đã từng rất nhiều lần gặp phải khó khăn. Để có đủ dũng cảm vượt qua những trở ngại đó, không chỉ đơn thuần cần sự cố gắng của bản thân. Sự cảm thông, yêu thương và giúp đỡ của người khác đã truyền cho ta sức mạnh, để vượt qua nghịch cảnh. Với nhan đề khá bình dị, câu chuyện “Cuối cùng, tôi đã bật khóc” đã dạy cho chúng ta một bài học về lòng yêu thương giữa người với người trong cuộc sống.

Câu chuyện về người mẹ trẻ có đứa con tên Kristi- đứa bé đã được chuẩn đoán chậm phát triển trí não khi chỉ mới hai tuổi. Tuy nhiên, người mẹ chẳng hề khóc khi nghe tin này, vì cô đã sớm dự đoán trước. Cô đưa con vào học tại một trường của làng.

Thời gian đầu, thằng bé không khỏi cô đơn, nhưng bạn bè trong lớp luôn tìm cách nói chuyện, vui đùa với Kristi, và luôn động viên cậu. Vào cái ngày nhà trường tổ chức hội thao, Kristi đã rất lo sợ phải tham dự. Thằng bé giả ốm và kiên quyết không đi. Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng lôi nó đến trường dù vẫn rất xót xa khi nhìn vẻ mặt chán nản của nó.

Cuối cùng thì chúng cũng tới lượt thi điền kinh khi đó người mẹ biết Kristi rất lo sợ. Nhưng không, thằng bé đã làm được, cùng với sự giúp đỡ của những người bạn trong lớp. Người giúp bế Kristi lên, người dìu vai giúp em chạy. Kristi chạy hết sức mình và em về đích trong sự tán dương của mọi người.

Cô thầm cảm ơn trời vì những con người tốt bụng kia có mặt trong cuộc đời đã giúp cho đứa con trạ khuyết tật của cô có thể cảm thấy mình như là một con người thật sự. Và lúc ấy, cô ấy đã bật khóc, trước lòng yêu thương của những người xa lạ này dành cho con gái mình.

Đó là một câu chuyện ngắn, nhưng ý nghĩa mà nó mang đến rất sâu sắc. Tình yêu cho đi là tình yêu duy nhất ta có thể giữ được. Chính vì vậy, luôn phải mở lòng và giúp đỡ những người đang gặp khó khăn.

Bởi đôi khi, trong cuộc sống, trong lúc ta cảm thấy tuyệt vọng và khốn khổ nhất, thì sự động viên, quan tâm từ một người xa lạ lại là nguồn động lực rất lớn. Tình yêu thương là lòng tốt, là ánh sáng nội tâm soi rọi con người và ban cho ta nguồn ấm áp vô tận.

Chúng ta không hề mất gì khi trao đi yêu thương cho người khác. Vì vậy, khi còn sống hãy yêu thương hết sức mình, để lúc về già không hối tiếc về những lần ta vô tình làm ngơ sự giúp đỡ của người khác, đừng để chúng ta chết đi mang theo một túi đầy tình yêu chưa được phân phát hết. Giữa con người với con người luôn tồn tại một sợi dây liên kết nhau, nó giúp ta biết xót xa khi người khác gặp hoạn nạn. Tình yêu thương nảy sinh trong gia đình, bạn bè, các mối quan hệ trong xã hội, trong tập thể và đối với đất nước, là sự giúp đỡ về mặt tinh thần, làm cho người đang khó khăn cảm thấy an tâm hơn, có niềm tin vào bản thân mình.

Cũng như trong câu chuyện trên, cậu bé Kristi, tưởng chừng như sẽ trở nên thất bại, nhưng nhờ vào sự trợ giúp của các bạn trong lớp đã dần thích nghi được với cuộc sống này. Người mẹ của em, cũng đã phải xúc động, và bà bật khóc.

Không chỉ bà, mà tất cả mọi người có mặt hôm ấy cũng đã nhận được một bài học quý giá từ những đứa trẻ ngây thơ. Biết đâu sự giúp đỡ ấy sẽ giúp Kristi không còn mặc cảm về bản thân, là ánh sáng giải thoát cậu khỏi những ngày tháng tăm tối của cuộc đời.

Đúng vậy, tình yêu thương là thứ dịu kì như vậy đấy. Một người bình thường có thể trở nên phi thường bởi lòng tốt của mình. Như Maria Rilke đã từng nói: “Có điều kì diệu xảy đến với những người thực sự biết yêu thương: Họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều” Người biết yêu thương sẽ được người khác kính nể và nhận lain được yêu thương.

Nhưng cũng đừng buồn vì ta vẫn chưa nhận được, vì nhất định nó sẽ đến, một cách bất ngờ, vào lúc chúng ta tuyệt vọng nhất. Hãy yêu thương bằng cả trái tim mình, bằng những việc làm nhỏ nhặt nhất. Cuộc sống bận rộn dần khiến con người trở nên vô cảm hơn. Ta chăm lo cho bản thân quá nhiều và vô tình làm thất lạc đi túi “yêu thương”-thứ mà ta cần phân phát. Rồi lại tự than vãn vì sao chẳng ai quan tâm đến mình. Câu trả lời đơn giản thôi, vì chỉ khi cho đi bạn mới được nhận lại. Chúng ta chỉ muốn nhận lại chứ chẳng dám cho, chẳng phải đã quá nhỏ nhen sao.

Tình yêu biến khó khăn lớn thành nhỏ, biến khó khăn nhỏ thành không có gì. Như mặt trời có thể làm tan băng, lòng tốt có thể làm bốc hơi sự hiểu lầm, hoài nghi và thù địch. Túi yêu thương là vô tận, vì vậy, cố gắng hết sức mình để từng ngày có thể giúp đỡ người khác nhiều nhất có thể. Bạn nên cảm thấy may mắn vì có những con người từ lúc sinh ra đến giờ chưa một lần cảm nhận được tình yêu thương.

Có lẽ cuộc đời bất hạnh đến nỗi đôi khi yêu thương chợt đến, nhưng họ vẫn không cảm nhận được. Đừng phung phí cuộc đời mình trong sự vô cảm và lạnh lùng, hãy mở rộng tấm lòng để cứu giúp những con người đang cần sự giúp đỡ của bạn.

Tình yêu thương lay động trái tim con người, biến sỏi đá cũng trở nên mềm nhũn. Tình yêu thương biến những điều vô nghĩa của cuộc đời thành những gì có ý nghĩa và làm cho bất hạnh thành hạnh phúc. Chính vì vậy, khi còn sống hãy luôn yêu thương và trân trọng những người xung quanh ta.

1 Trackbacks / Pingbacks

  1. Suy nghĩ về "cái chết vô hình từ trong tâm hồn khi còn sống" của một số bạn trẻ - Thế Kỉ

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.