Viết bài văn kể về một tấm gương dũng cảm cứu người

hay-ke-ve-mot-tam-guong-dung-cam-cuu-nguoi

Kể về một tấm gương dũng cảm cứu người.

* Hướng dẫn làm bài:

  • Mở bài:

Giới thiệu: Việc tốt của ai? Việc tốt đó là việc gì?

  • Thân bài:

a/ Việc tốt đó đã bắt đầu như thế nào?

+ Nguyên nhân đưa đến sự việc?
+ Khó khăn của việc làm tốt đó là gì?

b/ Việc tốt diễn biến ra sao?

+ Người thực hiện đã khắc phục khó khăn ra sao?
+ Hành động tốt đã diễn ra như thế nào?

c/ Việc tốt đã kết thúc ra sao?

+ Kết quả của công việc là gì?
+ Ảnh hưởng của việc tốt đối với em và người khác.

  • Kết bài:

Cảm nghĩ của em về việc tốt ấy.


Bài làm:

Dũng cảm cứu hai em nhỏ.

  • Mở bài:

Diễm là người bạn thân nhất của tôi. Không những chúng tôi ở cùng làng mà còn học chung lớp với nhau. Tính Diễm thật thà, khiêm tốn và rất hay giúp đỡ người khác. Có một lần, Diễm đã dũng cảm cứu được hai em nhỏ bị té xuống ao. Hành động ấy khiến tôi khâm phục và yêu mến Diễm vô cùng.

  • Thân bài:

Hôm ấy, Diễm đi học về đến đầu xóm thì trời xẩm tối. Chỉ còn men theo bờ ao, sang đến bờ bên kia là tới nhà rồi, Diễm rất háo hức. Giờ này, chắc chị Thảo đã nấu cơm xong. Nghĩ thế, tự nhiên Diễm thấy bụng đói cồn cào. Ánh đèn loé ra từ của sổ soi sáng một góc sân. Diễm vừa băng qua đầu ao vừa nghĩ: phải về nhà bằng vẻ tỉnh táo mới được, kẻo rồi chị Thảo lại trêu cho. Diễm bỗng cất tiếng hát nghêu ngao cái câu hát chị Thảo vẫn thường dùng để trêu em.

Dang líu ríu hát, bỗng Diễm chợt đứng sững lại. Có tiếng gì lục ục dưới ao lạ lắm. Dưới ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn, Diễm thấy trên mặt nước cách bờ ao ba bốn mét, cái gì đó đang động đậy, vùng vẫy, mặt nước lao xao. Thôi rồi, Diễm nhận ra có người sắp chết đuối! Vừa nghĩ ra như thế, Diễm thả ngay cặp sách xuống bờ đất, nhảy ào xuống nước. Chỉ mới tập bơi mấy tháng nay, tuy chưa thành thạo lắm nhưng Diễm cũng cố gắng vượt nhanh đến, túm ngay lấy một cánh tay, giật mạnh về phía mình. Một dáng em bé trồi lên rồi lại chìm xuống. Lúc ấy, Diễm phát hiện ra còn thêm một cái đầu nữa đang sắp chìm. Biết có hai người gặp nạn, Diễm quay nhanh về phía bờ, vừa kéo vừa đẩy em bé thứ nhất. Đặt được em bé lên bờ, Diễm cất tiếng kêu to:

– Có người chết đuối! Cứu với! Cứu với!

Nhanh như cắt, Diễm lại bơi ra. Em bé kia không thấy đâu nữa rồi, chỉ còn thấy một vùng nước động đậy. Biết là em bé đã chìm, Diễm vội lặn xuống rồi từ dưới dội em bé nhô lên để thở. Ao nước sâu quá, lại thêm bơi từ nãy tới giờ, Diễm đã đuối sức. Diễm cố đạp mạnh vào nước để người trồi lên mặt nước, thở vội lấy một hơi rồi cố sức lôi em bé vào bờ. Khoảng cách mấy mét trước mắt em như kéo dài ra vô tận. Khi đã đưa được em bé vào đến bờ, Diễm cũng mệt lả người, khó thở, toàn thân rũ rượi không còn chút sức lực. Diễm thấy trời đất bỗng hoàn toàn tối tăm, quay cuồng rồi từ từ trôi tuột vào trong cá khoảng tối tăm vô cùng ấy…

– Diễm! Diễm…

Tiếng gọi làm Diễm giật mình. Em ngơ ngác khi nhận ra mình đang nằm trên giường, trong một gian phòng rộng với nhiều khuôn mặt quanh em, vừa quen vừa lạ. Có ai đó chợt reo lên:

– Tỉnh rồi! Chị Diễm tỉnh rồi! Hoan hô.

Sau phút ngơ ngác, Diễm vụt nhớ ra tất cả. Em cất tiếng hỏi và bỗng thấy giọng nói của mình yếu hẳn đi:

– Hai bạn nhỏ… Hai bạn nhỏ sao rồi?

– Hai em ấy đã không sao. May mà có cháu cứu nếu không thì…

Cô Tâm, mẹ hai em nhỏ, ngồi xuống bên mép giường, cầm lấy tay Diễm xúc động nói:

– Cô cảm ơn cháu nhiều lắm. Nhờ cháu mà hai con cô vẫn còn sống. Thật là ông trời thương cô mà.

Nghe cô Tâm kể lại, Diễm mới hiểu mọi chuyện. Thì ra, đó là bé Ân và bé An, hai đứa con cô Tâm. Chiều hôm đó, thằng Ân và em nó sang nhà ngoại chơi. Chẳng may em nó sẩy chân té xuống ao, thằng Ân lao xuống cứu nhưng bị thằng em trong lúc hoảng sợ kéo luôn cả anh nó. May mà Diễm đã phát hiện kịp thời. Lúc nghe tiếng Diễm gọi thất thanh, chị Thảo hốt hoảng chạy ra. Cả bác Tuấn, chú Hùng cũng vội chạy đến. Khi mọi người tới nơi thì Diễm đã ngất đi vì mệt và sặc nước rồi.

  • Kết bài:

Câu chuyện Diễm cứu hai em nhỏ lan truyền khắp xóm. Tôi Tất tự hào về người bạn thân của tôi. Diễm thật dũng cảm, một một mình quả cảm cứu người. Hành động ấy thật đáng khâm phục biết bao.

1 bình luận

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.