Kể lại những kỉ niệm không bao giờ quên trong ngày đầu tiên đi học

ki-niem-khong-bao-gio-quen-trong-ngay-dau-tien-di-hoc

Kể lại những kỉ niệm không bao giờ quên trong ngày đầu tiên đi học.

  • Mở bài:

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy “sao ngày ấy mình hồn nhiên quá”. Hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

  • Thân bài:

Cuộc sống bề bộn đã khiến chúng ta không còn gắn kết nhau như ngày trước nữa. Thế nhưng, những gì thuộc về kí ức là những gì tôi luôn luôn giữ gìn cẩn thận. Kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo tôi đến suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của tôi.

Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao. Cũng có những trang hồi kí nhòe nét mực vì những dòng nước mắt! Giống như bao người khác, hồi ức của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học… Ngày đó, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.

Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn “Tôi đi học” của nhà văn Thanh Tịnh: “Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường….”. Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những người mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi thực sự rất vui vẻ,thú vị,hồn nhiên và hạnh phúc.Đó là ngày tôi không thể nào quên được. Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn .Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:

– Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi được ba chở tới trường cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình. Tôi được ba chở đi trên chiếc xư đời cũ chạy chầm chậm đến ngôi trường đầu tiên tôi được học, trường tiểu học Hoàng Diệu. Tôi nhớ lúc ấy những người bạn tôi quen biết được cả ba lẫn mẹ dẫn đi, lòng tôi lại buồn nhưng tôi cũng biết rằng mẹ bệnh nên không thể đi cùng tôi và anh hai.

Khi đến trước cổng trường, tôi được anh hai dẫn vào hàng ngũ của lớp.Tôi vui vì có những người bạn mà tôi chơi cùng cũng học chung lớp với tôi.Nhưng cũng không khỏi rụt rè vì còn những bạn mà tôi không quen biết. Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Tôi im lặng cúi đầu, nhìn thầy giáo đang đứng trên bục điều khiển từng ngũ của từng lớp để vào lớp học.

Vừa vào lớp, tôi đã thấy cô giáo bước vào sau khi tất cả học sinh vào chỗ ngồi. Cô giáo đi vào với gương mặt nghiêm nghị. rồi cô ngồi xuống và cho cho tất cả ngồi xuống. Cô bắt đầu giới thiệu về mình và nói rằng sẽ đọc tên từng bạn của lớp, đến tên bạn nào, bạn ấy sẽ đứng lên giới thiệu mình với cả lớp. Cô đọc lần lượt lần lượt từng cái tên và từng bạn đứng dậy tự nói về mình.

Trời ơi, việc ấy làm tim tôi đạp thình thịch, không làm sao cho nó yên ổn được. Tôi vốn nhút nhát, ngại đám đông, chưa từng nói trước lớp bao giờ. Giờ ở trong tình thế gây cấn này khiến tôi sợ đến tái xanh cả mặt, mắt rươm rướm muốn khóc. nhiều bạn học sinh sao mà tự tin quá. Họ đứng lên và giới thiệu rõ ràng, dõng dạc, quanh quách về mình. Một vài bạn khác cũng như tôi, khuôn mặt đày sợ hãi, chỉ dám nói lí nhí ở trong miệng. Cô giáo mỉm cười cho bạn ngồi xuống.

Cái tên cuối cùng trong danh sách ấy chính là tôi. Lấy hết can đảm, tôi rụt rè đứng lên. Đầu tiên, tôi giới thiệu tên tôi. Cái tên dài dòng chắc các bạn sẽ không nhớ ngay được. Sau đó, tôi kể về trường mầm non tôi đã học năm trước. Tôi còn nói tôi đi học cùng mẹ. Các bạn ồ cười khiến tôi lúng túng cười theo. Kết thúc phần giới thiệu, tôi lặng lẽ ngồi xuống và không còn nhớ rõ mình vừa nói những gì. Trái tim vẫn còn đang nhảy múa trong lồng ngực. Hít một hơi dài, tôi cố trấn tỉnh mình và ngồi cho ngay ngắn.

Buổi học hôm ấy kết thúc. Tôi nhớ, cô giáo đã dặn dò nhiều điều lắm. Cô dặn đi học phải chăm ngoan, học bài, làm bài đầy đủ. Ở trường, ở nhà lúc nào cũng phải giữ vệ sinh thật sách sẽ. Một cuộc sống tiến bộ chỉ khi con người biết giữ vệ sinh chung. Cô còn dặn đi học phải tuân thủ luật giao thông, đừng để xảy ra tai nạn. Và nhiều điều nữa toi không thể nhớ hết. Tôi chỉ còn nhớ nụ cười ấm á trên khuôn mặt rạng ngời của cô và cánh tay vẫy vẫy khi chúng tôi bước ra cổng trường cùng phụ huynh ra về.

  • Kết bài:

Kỷ niệm chỉ đẹp ở trong lòng khi bạn có những tháng ngày hạnh phúc và luôn giữ gìn nó cẩn thận. Đừng để những khó khăn trên đường đời làm bạn chán nản và hờn giận. Cuộc sống vốn gian nan, học tập cũng là việc đầy khó khăn. Cái gì khó khăn mới giúp bạn đi đến với thành quả tốt đẹp. Những kỉ niệm của ngày đầu tiên đi học sẽ là hành trang cùng tôi bước tới tương lai. Chắc chắn là vậy rồi vì tôi yêu nó lắm.

1 Trackbacks / Pingbacks

  1. Cảm nghĩ về diễn biến tâm trạng của nhân vật tôi trong truyện ngắn "Tôi đi học" (Thanh Tịnh) - Thế Kỉ

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.