“Không biết chia sẻ hơi ấm nghĩa là đang tự làm lạnh chính mình” (“Gieo hạt cho mùa sau” – Lạc Lộ Yên Hà)

khong-biet-chia-se-hoi-am-nghia-la-dang-tu-lam-lanh-chinh-minh

“KHÔNG BIẾT CHIA SẺ HƠI ẤM NGHĨA LÀ ĐANG TỰ LÀM LẠNH CHÍNH MÌNH!”

M.Go-rơ-ki đã nói “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi thiếu vắng tình thương”. Thật đáng sợ khi ta phải sống trong một thế giới mà ở đó con người luôn hoặc thù ghét lẫn nhau, hoặc hoài nghi lẫn nhau, hoặc đặt tất cả ra ngoài ý nghĩa của mình. Tình yêu thương, đôi khi nó trở nen xa xỉ đối với một vài người nào đó. Họ không hề biết rằng sống mà không có tình yêu thương chẳng khác nào họ đã chết từ trong tâm hồn. Có điều kỳ diệu xảy đến với những người thực sự biết yêu thương: họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều. Bất cứ ý nghĩ nào không mang theo chút yêu thương đều có độc đói với cơ thể, tâm hồn và tinh thần.

Câu chuyện kể rằng sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người chỉ còn một que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

Người thứ hai lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy một người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

Người thứ ba trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: “Tạo sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?”.

Người đàn ông giàu có lui lại một chút, nhẩm tính: “Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?”.

Ánh lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: “Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!”.

Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: “Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước.”

Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những que củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau, khi những người cứu hộ tới nơi, cả sáu đều đã chết cóng…

Sự ích kỷ, nhỏ nhen là lối sống tiêu cực, hèn hạ. Thành kiến khiến con người cách xa nhau, chúng sẽ đưa chúng ta đến thế giới của sự cô đơn, chết chóc. Cái lạnh của thời tiết và hang tối có thể sẽ không là gì nếu cả 6 người biết bỏ qua những nhỏ nhen, ích kỷ trong suy nghĩ và hành động. Tất cả đều hẹp hỏi, nhỏ nhen, ích kỉ, thiếu tình yêu thương đồng loại, thiếu tinh thần đoàn kết,… Họ đã để cho cái lạnh và sự băng giá của tâm hồn đẩy đến cái chết. Đó không chỉ là cái chết về thể xác mà còn là cái chết trong tâm hồn.  Họ đã chết vì hoàn cảnh khắc nghiệt, vì phân biệt chủng tộc, vì kì thị tôn giáo, vì phân biệt giàu nghèo, vì sự lạnh lẽo trong chính trái tim của họ… Nói cách khác là do lối sống hẹp hòi, vị kỉ, thiếu tình yêu thương đồng loại, thiếu tinh thần đoàn kết cộng đồng trong hoàn cảnh thử thách.

Cuộc sống không tránh khỏi những trở ngại, thử thách. Để vượt qua, ý chí, nghị lực của con người chưa đủ, cần lắm tinh thần tập thể, ý thức cố kết cộng đồng, sự đồng cảm sẻ chia giữa con người. Thái độ lạnh lùng, vô cảm; coi thường sức mạnh tập thể; tách rời với đồng loại, tự cô lập mình sẽ là trở ngại lớn nhất có thể đẩy con người đến bước đường cùng. Sáu người trong câu chuyện trên đã không chết vì họ bị mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh, vì cái lạnh buốt của thời tiết bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn của chính họ.

“Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại” (Farraday). Không ai trên thế gian này hoàn hảo. Nếu bạn ghét bỏ con người vì sai lầm của họ, bạn sẽ cô độc trên thế gian này. Vậy nên hãy phán xét ít đi và yêu thương nhiều hơn. Bạn có thể là lý do vì sao người ta. Lại tin vào tình yêu thương vô điều kiện.

(trích “Gieo hạt cho mùa sau” – Lạc Lộ Yên Hà)

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.