Bài thơ: Nâng chén rượu cùng vầng trăng cao

muon-kiep-nhan-sinh

Nâng chén rượu cùng vầng trăng cao

Mười mấy mùa lúa vàng, trăng lên rồi trăng tàn
Trăm năm, trăng vẫn thế, chỉ có mình đổi thay
Lặng ngắm vầng sáng ấy, hỏi đời còn mấy thu?
Ta bôn ba làm chi đây? Tìm kiếm gì kiếp này?

Người đừng khóc! Hãy mạnh mẽ nhìn vào trăng cao:
Thanh xuân còn nợ mang, tuổi già chẳng sướng vui?
Cần lắm một ý chí vượt non cao, biển lớn
Muôn dặm đường xa, gian khó rồi sẽ có ngày cạn vơi.

Trăng ơi trăng, ngày tháng mênh mang, cuộc đời còn lắm bể dâu
Nhân sinh như hoa phù dung, phút chốc đã hết trăm năm
Đêm khuya, một mình đối diện vầng trăng, tấm lòng vời vợi
Mới đó mình gặp nhau, mà nay đã già rồi, nghẹn ngào nâng chén rượu
Bạn cũ bấy lâu chưa gặp, không biết có còn nhớ đến nhau?

DL.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.