Bài thơ: Sống vì nước non

Sống vì nước non

Ước gì được sống thảnh thơi
Không đau bệnh để cuộc đời nở hoa
Ai rồi cũng sẽ phải già
Ốm đau sẽ đến là điều tất nhiên.

Nhưng mà đang tuổi tráng niên
Mà sao bệnh tật liên miên thế này
Thuốc thang kể biết tháng ngày
Bốn phương lạy tạ mà rày chưa xong.

Cuộc đời chỉ biết chờ trông
Dăm viên thuốc nhỏ để không héo tàn
Nghe ai lên thác xuống ghềnh
Việc nhà, việc nước hết mình thi đua.

Còn ta chỉ biết làm ngơ
Lo mình không nổi còn tơ tưởng gì
Ốm đau thôi cứ nằm ì
Hết đau ta lại sống vì nước non.

Hoàng Thảo

Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện của trời đất. Từ khi có trí tuệ, con người vốn đã muốn được sống dài lâu hơn. Bởi thế, từ ngàn xưa, con người đã mong ước có được cuộc sống bất tử mà đi tìm vị thuốc trường sinh vậy. Đến nay, nếu tính từ thời Hoàng đế Tần Thủy Hoàng thì cũng ngót cũng đã gần 2 nghìn 500 năm rồi, con người vẫn chưa thôi từ bỏ khao khát ấy. Hết vị thuốc trường sinh rồi đến thực hành diệt dục nhằm kéo dài sự hiện hữu. bất chợt, ta nhận ra điều hiển nhiên giữ dòng đời vạn khổ:

“Ai rồi cũng sẽ phải già
Ốm đau sẽ đến là điều tất nhiên”.

Tưởng chừng như điều hiển nhiên ấy sẽ dễ dàng được chấp nhận. Đời người có biết bao khát vọng, biết bao trách nhiệm và nghĩa vụ phải hoàn thành. Phật giáo cho rằng: ” đời người là bể khổ”. Trầm luân khổ ải để sống gần đời hơn, để thấu hiểu đời hơn, để yêu đời hơn nữa. Bởi thế, đôi khtheeschir cần được yên vui, thảnh thơi đã là diễm phúc rồi:

“Ước gì được sống thảnh thơi
Không đau bệnh để cuộc đời nở hoa”.

Thật hiếm khi thấy Hoàng Thảo hóm hỉnh như thế này. Kể về chuyện bệnh đau mà cứ như đang trêu đùa, đang giễu cợt, có chút trách móc nhưng vẫn tươi vui:

Nhưng mà đang tuổi tráng niên
Mà sao bệnh tật liên miên thế này
Thuốc thang kể biết tháng ngày
Bốn phương lạy tạ mà rày chưa xong.

Bệnh đau nào có đợi tuổi. Những bất trắc trong cơ thể giúp ta thêm yêu, biết trân trọng bản thân mình hơn. Tuổi trẻ hăng say, ham sống, ham làm, giờ đây chỉ biết chờ trong vào phương thuốc. Nhìn thiên hạ hăm hở lên thác xuống ghềnh mà đôi chân như muốn cùng theo nhịp bước:

Cuộc đời chỉ biết chờ trông
Dăm viên thuốc nhỏ để không héo tàn
Nghe ai lên thác xuống ghềnh
Việc nhà, việc nước hết mình thi đua.

Ham muốn là vậy, nhiệt huyết là vậy nhưng giờ thân thể ốm đau, đành ngậm ngùi, đành làm ngơ, đành buông xuôi, bỏ mặc tất cả:

Còn ta chỉ biết làm ngơ
Lo mình không nổi còn tơ tưởng gì

Thế nhưng, lòng trẻ vẫn chưa nguôi cạn, nhiệt huyết hãy còn cháy bỏng. Ốm đau rồi sẽ khỏi, mệt mỏi rồi cũng tan. Cuộc đời cứ tiếp diễn, trái tim lại hăng say, taam hồn lại cuồng nhiệt, niềm tin sống lại sẽ tràn trào như thuở nào:

Ốm đau thôi cứ nằm ì
Hết đau ta lại sống vì nước non.

Đây chắc hẳn là một bài ca hí họa, tự phê, tự nghĩ của một tâm hồn cuồng nhiệt với sự sống. Một tâm hồn trẻ lúc nào cũng muốn hành động, muốn đóng góp vào sự sống những điều hữu ích, không chịu bị bó buộc, không chịu đứng yên. Cứ nhẹ nhàng mà lan tỏa, Hoàng Thảo đêm đến cho người đọc một suy nghĩ âm thầm: đôi khi, ta phải biết dừng lại để thấu cảm bản thân mình mà tiếp thêm sức lực trên hành trình tìm kiếm tương lai.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.