ĐỘC THOẠI
Không phải là món quà vĩ đại của thượng đế
Không phải là ân huệ trác tuyệt của tự nhiên
Đó là một buổi chiều xa lạ
Khi kẻ cô đơn đứng trước biển
Không một bàn tay dìu dắt nỗi buồn.
Đó là khúc nhạc sầu vô tận
Đưa kẻ lang thang tìm về nguồn cội.
Khi ánh mặt trời vụt tắt
Bản trường ca độc thoại
Lạnh ngắt
Phiêu diêu.
Hoa hái tặng người yêu,
Thơ tặng bạn,
Rượu đãi tâm hồn lúc cô đơn.
Đó là giây phút thăng hoa
Đưa ta đi tìm kì quan nhân loại.
Đó là nghị lực phi thường
Xoa êm trái tim chán chường, mệt mỏi.
Đó là ngàn vạn câu hỏi
Và câu trả lời sâu thẳm trời đêm.
Đó là dịu ngọt cà phê trên ngón tay em
Anh mãi đi tìm vầng trăng đã khuyết.
Yêu em, yêu em khi nào đâu biết !
Trái tim dại khờ vỡ rồi bởi nhớ thương em.
– Dương Lê –