Bài thơ: Vô tình

VÔ TÌNH

– Dương Lê –

Ai đã dày công đắp nỗi sầu
Trên nền tháp lở, có hay đâu !
Nghìn năm không thể tan một kiếp
Âm thầm đá vẫn đứng tựa nhau.

Ngơ ngẩn chiều hôm tháp thở dài
Nửa chừng hoa khép đợi ngày mai
Ngày mai và cả ngày mai nữa
Trăng cứ vô tình, mây cứ bay.

Thoảng nghe trăng vỡ sâu lòng bể
Vội vớt hồn em trong bóng đêm
Lặng khắc niềm đau lên mặt tượng
Trên dãy thành hoang, tháp không tên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang