Bài thơ: Hồn nhiên

Hồn nhiên

Phật cười chú bé ham chơi
Quên kinh bỏ mõ xa rời chùa đây
Thế gian ấy vậy mà hay
Vui buồn chẳng thiếu, đắng cay chẳng thừa
Nơi nào hơn cõi này chưa?
Bé chơi quên cả cơn mưa đầy trời
Phật cười chú bé về rồi
Chuông đây mõ đó ai ngồi tụng kinh

Từ Xuân Lãnh 2001
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Vân du

Quảy trăng lên núi hỏi thiên thu
Gặp lão thiền sư thả gió ra
Đập vỡ trăng vàng tan nát cả
Tiếng cười đầy ắp bước vân du.

Từ Xuân Lãnh 20106

(In trong tập Thưỡng lãm thơ văn đương đại, nhiều tác giả,NXB Thanh niên 2010)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang