Bài thơ: Mắt nghìn trùng

Mắt nghìn trùng

Tôi đứng lại bên đây bờ dĩ vãng
Trông bên kia mờ mịt dấu chân người
Hồn lãng đãng trong mơ về một thuở
Bụi hồng lên ngăn ngắt tuổi đôi mươi

Sương hoàng hôn như nỗi buồn lữ thứ
Trải đường dài qua mấy dặm thời gian
Bước chân xa trên phím nhớ vô vàn
Ngọn cỏ úa xin một lần hồi tưởng

Tà áo trắng mang hồn hoa trinh nữ
Tóc xõa dài bờ mộng để hoang vu
Đôi mắt ướt khép khung trời viễn tưởng
Bóng xuân hồng trôi dạt mãi xa mù

Từng cánh hoa trên dòng sông trôi mãi
Ghềnh đá kia cũng ứa lệ nhìn theo
Gió hiu hắt đưa nỗi sầu quá khứ
Về hôm nay dựng mộ tháp cheo leo

Hãy về đây đốt hương đời tưởng niệm
Khóc một lần niềm tiếc hận bẻ bai
Con chim én để mùa xuân chết đuối
Dải mây chiều làm khăn trắng thương ai

Gót nhỏ đường dài chân trời bóng xế
Về nơi đâu? Hớt hải lạnh đôi miền!
Đưa tay níu thời gian chầm chậm lại
Mắt nghìn trùng xa vắng thuở hồn nhiên.

Tôi đứng đây nhìn trời cao gió thổi
Vật vờ bay mây trắng mấy tầng không
Tôi gọi tên em giữa chiều hoang vắng
Tuổi vàng ơi sầu ngấn lệ trang hồng!

Từ Xuân Lãnh – 1967, Ngày trở về quê hương Phú Yên
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang