Thăm thẳm đồng xanh lúa mướt tươi Từng không lơ lửng cánh cò bơi Ráng hồng ánh rực chân mây Hạ Gió biếc lung linh ngọn tháp Hời Mấy khúc sông Đà thương chất ngất Một hòn núi Nhạn nhớ chơi vơi Đá Bia đứng ngóng chiều sương phủ Đỉnh Chóp vươn cao một góc trời.
Từ Xuân Lãnh – 2004.
Từ Xuân Lãnh đã ưu ái dành cho quê hương Phú Yên một tình yêu mến thiết tha. Đó chưa hẳn là nỗi lòng của người con xa xứ, mà đó là đặc tính nguồn cội khởi phát từ thẳm sâu ý thức, kết tinh của truyền thống mấy nghìn năm của lịch sử dân tộc. Mấy ai đi xa mà chẳng nhớ quê nhà? Ta bồi hồi nhận ra trong nỗi nhớ của nhà thơ có cái tình ray rứt, có tấm lòng hoài mong, có niềm tự hào lớn lao vô bờ.