cam-nghi-ve-mot-mon-qua-y-nghia-ma-em-da-duoc-nguoi-than-tang

Cảm nghĩ về một món quà ý nghĩa mà em đã được người thân tặng

Cảm nghĩ về một món quà ý nghĩa mà em đã được người thân tặng.

  • Mở bài:

Tuổi thơ là những ngày tháng rong chơi không lo nghĩ, là những nụ cười trong trẻo ngày nắng, những âm thanh vui vẻ lắng đọng ngày mưa. Tuổi thơ của tôi gói gọn trong một kỉ vật đến giờ vẫn được cất giữ trên vị trí đẹp nhất trong phòng khách – nhà của chú chuột hamster.

  • Thân bài:

Chú chuột hamster này tôi được mẹ tặng vào dịp tôi được điểm mười môn Văn. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi ba mẹ mang chú chuột hamster về nhà. Nhìn thấy nó chạy vòng vòng trong cái lồng mà tim tôi như muons nhảy ra khỏi lòng ngực. Cảm giác xúc động đến nghẹn ngào khiến tôi nhảy cẫng lên hò reo khiến cả nhà nhìn tôi thích thú trêu chọc.

Tôi đã thích chú chuột hamster từ rất lâu rồi, khi sang nhà em họ chơi và thấy em có một chú chuột hamster để trong phòng khách, tuy nhiên tôi biết mẹ bị dị ứng chú chuột hamster, mẹ và ba phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Do đó, tôi không hề năn nỉ hay xin bố mẹ mua bất cứ món quà nào cả. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú chuột hamster kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày tôi được điểm mười món quà tuyệt vời đến vậy.

Tôi đặt tên nó là Tony, vì em cũng nhỏ xinh thôi, không quá to. Từ khi có Tony, tôi luôn mang theo em khi sang nhà hàng xóm chơi trò gia đình, em sẽ là em bé, tôi chăm em, cho em ăn, dỗ dành em khi ngủ, làm mọi thứ từ những tờ giấy lịch hay bất kể thứ gì tôi nghĩ ra để em có “một cuộc sống sung túc nhất”.

Nhỏ toàn thân có màu nâu xám, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn và chiếc mũi xinh xinh hình tam giác. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em. Tuy nhiên, có một ngày tôi ôm Tony sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ. Vì mãi vui chơi, quên đóng của, Tony chạy ra ngoài. Tôi lúc đó rất sợ, sợ vì mẹ sẽ trách mắng, lại buồn, buồn vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị mất chút nào.

Tìm mãi mới thấy Tony nấp ở dưới gầm ghế. Tôi nhẹ nhàng bế nó ra và đặt vào lồng rồi nghiêm khắc nhắc nhở. Tony như hiểu chuyện, nó nằm im như hối lỗi khiến cả nhà cười vang.

  • Kết bài:

Đã hai năm trôi qua, Tony ngày càng lớn hơn. Nó vẫn thích nghịch ngợm như lúc mới về. Mỗi khi nhìn thấy Tony nghịch vòng tròn bánh xe, trong lòng tôi lại rộn ràng niềm vui. Có lẽ, sự hoạt bát của Tony đã truyền sang tôi sự năng động. Để ba mẹ vui lòng, nhất định tôi phải năng động hơn nữa, học giỏi hơn nữa, xứng đáng với tình yêu thương và công ơn to lớn của ba mẹ đã dành cho tôi.

Kể về một người bạn thân của em.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang