Kể lại câu chuyện em làm vỡ bình hoa quý của bố.
- Mở bài:
Chuyện xảy ra đã ba năm rồi nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ như in. Lần ấy, tôi vô tình làm rơi vỡ cái bình hoa mà bố rất yêu quý. Không những không nhận lỗi mà tôi còn đổ thừa. Việc làm ấy khiến tôi vô cùng xấu hổ.
- Thân bài:
– Ngày tết đến, tôi háo hức giúp ông nội lau dọn, sắp xếp bàn thờ, chuẩn bị đón Tết. Còn chị hai thì giúp mẹ nấu bếp.
– Ông nội đánh bóng bộ đồ thờ bằng đồng sáng loáng…
– Tôi quét bụi, lau rửa ấm chén, bình hoa…
– Hai ông cháu vừa làm vừa chuyện trò vui vẻ.
– Sau khi mọi thứ đã sạch sẽ, ông sắp xếp chúng vào chỗ cũ rồi đi lấy ái thang tiếp tục quét dọn trần nhà.
– Tôi thích thú nâng chiếc bình hoa xứ lên ngắm nghía, chẳng may lỡ tay để bình rơi xuống, vỡ tan. Tiếng bình vỡ vang lên khiến ông tôi giật mình, vội vã chạy lên xem có việc gì.
– Tôi cũng hoảng hốt, luống cuống, không biết làm thế nào. Nhìn thấy cảnh tượng, ông đã hiểu mọi chuyện. nhưng toi lại nói với ông là tại con mèo vừa mói chạy ngang qua.
– Ông nội xoa đầu an ủi, khuyên em nhận lỗi với bố, xin bố tha thứ.
– Bố rất tiếc chiếc bình quý nhưng cũng đã tha lỗi cho em.
- Kết bài:
Trong cuộc sống hằng ngày, sơ suất là điều khó thể tránh khỏi. Có lỗi phải nhận, không nên quanh co đổ lỗi cho người khác. Trung thực lả đức tính đáng quý.