Gành Đá Dĩa Phú Yên – Bản hùng ca của đá và nước.
Người ta nói cái tên Phú Yên có nghĩa là đất phú trời yên. Có lẽ là vậy. Nằm trên mảnh đất miền trung nắng gió, Phú Yên giống như một người con gái đẹp đang say ngủ giữa rừng cây và biển cả. Đến Phú Yên, có lẽ du khách ấn tượng nhất là cảnh đẹp Gành Đá Dĩa, một thiên kì quan tuyệt sắc, một bản hùng ca của đá và nước vang vọng nghìn năm.
Tôi đứng trên đỉnh đá nhìn xuống, Gành Đá Dĩa giống như một tổ ong khổng lồ với trăm nghìn ổ mật đầy nghiêng nghiêng ra đại dương hứng gió. Từng cột đá lặng im, uy nghiêm xếp lũy thành. Thỉnh thoảng có chỗ trống hoắc, nước xanh biên biếc soi bóng nền trời, sâu hoắm như thông đến tận địa ngục, huyền bí vô cùng. Mấy con còng nhỏ lăn tăn chạy trốn khi thấy động.
Những con gió đại dương nghìn năm vù vù thổi qua khe đá nghe rát buốt. Sóng nước vỗ suốt ngày đêm, mơn man gờ đá. Lúc rì rào như lời tâm tình thỏ thẻ, lúc ào ào vỗ vào bờ đá rồi tan ra xèo xèo như tiếng nói, tiếng cười khanh khách. Có khi lại ầm ầm tung tóe bọt nước như hờn, như dỗi, như trút cơn giận dữ tạt vào mặt đá.
Bàn tay tạo hóa đã khéo léo sắp đặt, sẵn bày phô diễn vẻ đẹp tuyệt vời của đá, của nước. Đá ngất đầu cao xếp hình dàn trận như bát quái trận đồ thách thức. Nước dang rộng vòng tay ôm chặt mà đấm mà thúc. Gió giật, gió rung như hùa vào cùng sóng quyết vật ngã kẻ thù lì lợm. Khung cảnh dữ dội, khiến tôi chợt nghĩ đến một cuộc ác chiến điên cuồng tranh giành quyền thống trị giữa thần đất và thần biển đã diễn ra ở nơi này. Để chống lại sự xâm lấn của thần biển, thần đất đã dựng lên lũy chắn và đông cứng nó lại thật chắc chắn thách thức biển khơi gào thét.
Tôi lại nghĩ đến thần với vẻ đẹp rực rỡ của một vị thần hùng mạnh cai trị biển cả. Tôi mường tượng Thần Poseidon trầm lặng, uy nghi ngồi trên chiếc xe lộng lẫy được kéo bởi những con hải thần mã dũng mãnh chạy trên mặt biển mênh mông. Sóng biển dạt sang hai bên nhường đường cho thần, xung quanh có những con cá heo nhào lộn đón mừng và từng đàn cá tung tăng bám theo cỗ xe thần thánh. Bất chợt Poseidon khua chiếc đinh ba xuống mặt nước thì biển cả dậy sóng, bão tố kinh hoàng, gây nên những cơn địa chấn rung chuyển mặt đất.
Nhưng khi thần chĩa đinh ba lên đầu các ngọn sóng thì chúng ngoan ngoãn dịu đi, bão tố ngừng thổi và mặt biển trở nên êm dịu hiền hoà như cũ. Chính tay Poseidon chặt ngang các lục địa tạo thành những eo biển, cửa sông. Thần cũng tự tay phát ra các mạch nước nguồn, làm nổi lên những hòn đảo ngoài biển khơi. Cũng chính Poseidon đã giữ gìn cho các lục địa khỏi sụp đổ.
Và phải chăng đây là tạo tác của thần Poseidon trong cuộc sắp đặt ra thế giới đã khắc những mô đá trần trụi vô hồn thành những tuyệt tác cho nhân gian chiêm ngưỡng. Hay đây là một món quà của Poseidon muốn dành tặng cho một người đẹp nào đó mà đã bị nữ thần Athena với lòng ganh ghét vô tận đã đông cứng nó lại thành đá. Có thể lắm chứ bởi các nam thần trên đỉnh Olympo thần nào mà chẳng đa tình.
Buổi chiều xuống. Tôi bơi thuyền vòng quanh để ngắm, để nhìn và tận hưởng cho kì hết cái vẻ đẹp kì bí của gành đá. Con thuyền nhẹ nhẹ trôi, sóng vỗ vào mạn thuyền như tiếng cười the thẽ của sóng. Gành đá hiện ra uy dũng phi thường. Nhìn ngang trên mặt biển, Gành Đá Dĩa trong giống như một con tàu bị mắc cạn đang cố vượt mình ra biển.
Rêu xanh bao phủ nghìn năm nên hóa đá. Thân tàu bằng đá rắn rỏi, thách thức thời gian phai mòn. Có lẽ, đây chỉ là ngẫu nhiên nhưng rõ ràng nó đang ở ngay trước mắt tôi đây, rất thật. Và đằng kia còn có những lỗ trống như là nơi để các thủy thủy đưa mái chèo ra ngoài. Mái chèo đã gãy, chìm sâu trong nước. Và đây, mũi tàu đã chúi xuống chạm vào nước nhưng thân tàu còn mắc cạn cao quá. Dù đã cố rướn mình như muốn rách toạc ra cũng không thể nào thoát ra được đành nằm lại mãi mãi. Tiếng sóng vỗ như lời thở than, như lời oán trách, như âm hồn vang vọng trên đại dương mênh mông.
Nếu bạn nhìn gành đá từ trên cao bầu trời, bạn sẽ không thể tin vào mắt mình nữa. Hẳn đó là một tuyệt tác, được chạm khắc tinh vi thách thức mọi góc nhìn. Bạn sẽ không còn thấy cột đá, gờ đá hay con tàu huyền thoại. Tất cả sẽ phẳng lặng nếu bạn tin vào điều đó. Giờ đây, tôi chỉ thấy những mặt đá như là những dấu chân voi, đều đặn và khin khít nhau. Một đàn voi rừng lớn đã đến, đã dẫm đạp lên nơi đây. Trước khi mãi mãi đi vào huyền sử nó đã kịp để lại những dấu chân trên nền đá cổ.
Lượn quanh một vòng tôi không khỏi thật kinh ngạc. Dãy đá như biến hình lúc vuông, lúc dẹp, lúc lại méo mó biến hình như khối rubic thần diệu trong tay đại kiện tướng xếp hình. Hay đúng hơn là giống khối đất nặn trong tay một vị thần biến ảo trong từng giây khắc. Ánh nắng nghiêng nghiêng của buổi chiều tà dần buông xuống chiếu qua đầu đá càng làm cho tôi sững sờ. Lúc này, Gành Đá Dĩa khắc hình lên nền trời trông giống như một vị dũng tướng nghiêm nghị đứng canh giữ đất trời.
Hoàng hôn buông xuống. Đất trời đi vào tĩnh lặng. Đại dương thôi sóng vỗ. Du khách trở về khách sạn không ngừng suy nghĩ về kì quan vĩ đại này. Cuộc hành trình cũng dừng lại đợi buổi sớm mai.
Du lịch phú yên thôi
Du lịch phú yên thôi
Bài viết rất hay. Cảm ơn Dương Lê