Hãy kể về một con vật nuôi mà em yêu thích.
Câu chuyện 1:
Con Vện.
Con Vện nhà tôi có bộ ông màu vàng nhưng thường được gọi là Vện. Con Vện ít thân với tôi vì tôi hơi lớn và thường im lặng. Ngược lại, thằng em tôi lại rất thần với Vện. Chả còn gì khác để chơi, cậu ta chỉ đùa với con chó. Mỗi khi hai đứa mà chơi vật nhau thì hăng lắm, bất phân thắng bại.
Bữa nào Vện cũng chỉ được ăn cơm cháy, cộng với thức ăn đầu thừa đuôi thẹo cũng chưa được lưng bát. Nó chỉ ăn vội hai miếng là hết, lại ngấn ngơ liếm mép. Bữa bữa, Vện nhìn mọi người và cơm, cái đầu cử động theo từng đôi đũa khi mọi người gắp thức ăn.
Đêm, dù rét mấy nó cũng ra cổng nằm. Chẳng bao giờ nó “chào” đã đành nhưng chẳng bao giờ nó sủa sai. Nhà có mèo. Người ta nói: “Cãi nhau như chó với mèo”. Nhưng tôi chưa thấy Vện “gây sự” với mèo lần nào.
Lạ thật, cái tường ngăn vườn cao ngang giọt tranh mà sao bô tôi về đến cống vườn, nó đã biết và mừng. Có lẽ nó ngửi thấy hơi người thân. Có lẽ nó nghe thấy bô tôi ho từ xa. Có lẽ nó thây cái cần câu quăng của bô tôi nhô ra khỏi tường.
Thấy người nhà đi xa về, bao giờ chó cũng mừng cuống quýt. Nào có ai cho nó cái gì đâu? Tôi chưa thấy ai đi đâu lại nghĩ đến chuyện đem quà về cho chó bao giờ.
Câu chuyện 2:
Con mèo Mun.
“Meo, meo”. Đấy là tiếng chú bạn mới của tôi lại đến chơi với tôi đấy. Chú có bộ lông mới đẹp làm sao! Màu lông hung hung có sắc vằn đỏ đỏ, rất đúng với tên mà tôi đã đặt cho nó: mèo Mun. Chú có cái đầu tròn tròn, hai tai dong dỏng dựng đứng rất thính nhạy. Đôi mắt mèo Mun hiền lành nhưng vào ban đêm, đôi mắt ấy sáng lên, giúp mèo có thê nhìn rõ mọi vật. Bộ ria mép vểnh lên trông có vẻ oai lắm; bôn chân thì thon thon, bước đi một cách nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Cái đuôi dài trông thướt tha duyên dáng. Mèo Mun trông thật đáng yêu!
Có một hôm, khi đang nằm, tôi bỗng thấy nó rón rén bước từng bước nhẹ nhàng đến bên bồ thóc ngồi rình. A! Con mèo này khôn thật. Chả là ngày thường chuột hay vào bồ ăn vụng thóc nên mèo mới rình ở đây. Đột nhiên nó chụm bôn chân lại, đập đập cái đuôi lấy đà rồi nhảy “phốc” một cái. Thế là một con chuột đã nằm gọn trong vuốt của mèo. Thật đáng đời cái giống ăn vụng đáng ghét!
Mèo Mun chăm rửa mặt. Những lúc ăn xong hay cả lúc rỗi rãi, mèo ngồi liếm vào hai bàn chân trước rồi xoa lên khắp mặt. Chắc nó nghĩ như thê là sạch lắm. Mỗi lần trông thấy thế tôi lại buồn cười. Bé Huệ vẫn thường hát “Meo meo meo, rửa mặt như mèo” để chê chú mèo Mun của tôi. Mèo Mun hay làm nũng lắm. Nhiều lúc tôi đang học bài, chú ta đến bên dụi dụi vào tay, muốn tôi vuốt ve bộ lông mượt như nhung hoặc đùa với chú một tí.
Con mèo của tôi là thế đấy. Từ khi nuôi mèo, bóng dáng những con chuột đáng ghét cứ thưa dần. Mèo mun chẳng cần bắt chuột đâu. Tôi nào, nó cũng dạo quanh khắp nơi. Đánh hơi thấy mèo là lũ chuột tự giác cúp đuôi chạy xa thôi, không dám mò tới phá phách nữa.
Tôi yêu mèo Mun lắm. Có Mun, nhà cửa trở nên sạch sẽ bởi không còn chuột và tôi cũng có bạn để chơi đùa.