Kể lại một lần em bị điểm kém khiến thầy cô giáo buồn lòng.
- Mở bài
Tôi là một học sinh giỏi của lớp. Tôi luôn tự hào về điều đó. Từ khi đi học, chưa một lần tôi bị điểm kém hay bị thầy cô khiển trách điều gì. Thế nhưng, một lần vì chủ quan, thiếu cẩn thận trọng khi làm bài kiểm tra mà tôi bị điểm kém. Sự việc đó khiến tôi còn nhớ đến tận bây giờ.
- Thân bài:
Hôm ấy là giờ kiểm tra môn Văn. Đây là bài làm văn kể chuyện nên tôi chẳng lo lắng gì nhiều. Tôi vốn có năng khiếu kể chuyện mà, viết văn lúc nào cũng được cô giáo khen ngợi là viết hay, có cảm xúc, đáng khen.
Cô giáo trả bài kiểm tra của lớp, cô không mỉm cười như mọi lần. Tôi lo lắng, trái tim đập thình thịch trong lòng ngực. Đến lượt tôi nhận bài, cô úp bài của tôi xuống bàn, nét mặt không vui. Biết có điều chẳng lành, tôi run rẩy khẽ giở bài lên. Nhìn thấy một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, nén hơi thở lòng ngực, mắt rưng rưng. Lẽ nào lại như thế? Có lẽ cô đã nhầm lẫn, bài này tôi làm rất tốt cơ mà. Nhưng điểm 3 quá rõ ràng. Tôi nhìn sang lời cô phê: “bài viết lan man, lạc đề, cần cố gắng hơn”.
Thôi đúng rồi. Đề bài yêu cầu Hãy kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến người khác buồn lòng mà tôi cứ viết lan man hết chuyện này sang chuyện khác thì đúng thật là lạc đề mất rồi. Tôi bỗng nhớ lại lời cô dặn khi làm bài, phải tập trung vào tình huống chính, có miêu tả và biểu cảm. Thế mà tôi chỉ kể, toàn là kể thôi.
Tôi cố định thần nhìn lại rồi vội vàng gập bài vào, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai dể ý đến nỗi đau khổ của tôi. Có lẽ các bạn nghĩ rằng tôi đang sung sướng với điểm giỏi như mọi lần vì tôi là cây Văn của lớp. Càng nghĩ càng xấu hổ, tôi cúi gằm mặt xuống bàn, nước mắt cứ tuôn trào ra ướt hết cả cánh tay.
Bạn Lan được điểm 7, trong khi tôi được điểm 3. Không thể nào diễn tả hết nỗi buồn bã của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn, vừa ngạc nhiên và thất vọng. Cô đến bên tôi, ánh mắt hiền từ, nhẹ nhàng khuyên tôi đừng khóc nữa. Cô bảo, lần sau phải chú ý, làm đúng các yêu cầu điểm sẽ cao thôi, đừng buồn nữa. Các bạn cũng đồng thanh nói thế. Tôi lau nước mắt, gượng mỉm cười nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Đó là lần đầu tiên tôi bị điểm kém. Đề bài không khó, chỉ tại tôi chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn trước lời khen của cô giáo và bạn bè nên tôi đã trở thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Trên đường về, tôi chậm chạp kéo lê đôi chân rã rời. Tôi nghĩ về bố mẹ, nghĩ về nỗi vất vả mà bố mẹ đã trải qua, nghĩ về những hi vọng mà bố mẹ dành cho tôi. Chắc bố mẹ sẽ buồn lắm khi biết tôi có điểm kém thế này. Càng nghĩ, tôi càng muôn không thể để bố mẹ thất vọng. Tôi nghĩ đến việc tìm cách giấu bài đi và nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Đó là một cách khá hay, tôi nghĩ thế.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón tôi. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy tôi bơ phờ, mệt mỏi. Tôi đã ôm chầm lấy mẹ và khóc tức tưởi, nói cho mẹ biết tôi vừa bị điểm 3 môn Văn mà quên mất dự định của tôi lúc trên đường về. Mẹ ôm tôi vào lòng, khuyên tôi bình tĩnh, rút kinh nghiệm để lần sau làm bồi tốt hơn.
- Kết bài
Không ai không có những sai lầm. Điều quan trọng là sau mỗi sai làm ấy, bạn có biết vượt qua và vươn lên hay không. Mỗi sai lầm là một nấc thang để bạn bước lên cao hơn, vươn tới thành công . Đừng sợ những lời chỉ trích mà hãy xem đó là bài học quý giá, từ đó quyết tâm phấn đấu để không mắc sai lầm nữa.