ke-lai-cau-chuyen-chi-vi-em-ham-choi-luoi-bieng-ma-nhan-lay-bai-hoc-nho-doi

Kể lại câu chuyện chỉ vì em ham chơi, lười biếng mà nhận lấy bài học nhớ đời

Kể lại câu chuyện chỉ vì em ham chơi, lười biếng mà nhận lấy bài học nhớ đời

  • Mở bài:

Tôi vốn đã sẵn tính lười biếng lại rất ham vui. Cứ có cái gì hấp dẫn, lôi cuốn là tôi không còn tâm trí để học tập nữa. Có lần, chỉ vì cái tính ấy mà tôi đã nhân lấy những bài học nhớ đời.

  • Thân bài:

Câu chuyện ấy xảy ra vào những ngày sắp nghỉ tết của năm ngoái. Hôm ấy, đã quá giờ học nhóm đến mười lầm phút mà sao Hằng và Mai vẫn chưa tới, tôi quyết định giở vở ra làm bài. Nhưng tôi không thể nào tập trung được. Những âm thanh rộn ra ngoài đường cứ lôi cuốn tôi mãi không thôi. Tết sắp đến có khác, ngoài đường lẻ tẻ đây đó mấy tiếng pháo nổ đì đùng làm em nhấp nhỏm không yên. Mấy đứa chúng em đã bàn tính với nhau một chuyện tranh vui xuân đặc sắc. Tôi cũng vô cùng háo hức khi khắp đất trời đang dần chuyển vào xuân.

Mải nghĩ lan man, tôi ngồi mãi chưa tìm ra cách giải bài toán. “Cho hai đường thẳng song song và cát tuyến…” Thật rắc rối! Đã song song lại còn cát tuyến… loay hoay với bài toán. Tôi chợt giật mình khi Mai, Hằng và cả Thùy Vần nữa. Các bạn ăn mặc rất đẹp đẽ, đột ngột bước vào nhà:

– Trời đất! Tết nhất đến nơi, thiên hạ người ta di sắm tết rần rần, cậu vẫn ngồi học được sao? Mai vừa nối vừa ngồi xuống ghế sọpha.

– Thế các cậu không nhớ ngày mai có tiết kiểm tra toán tất niên à? Tôi nhìn các bạn, lòng phân vân lưỡng lự.

– Thầy còn bận lo tết túi bụi, thời gian đâu mà thầy ngồi chấm bài. Sẽ chẳng kiểm tra đâu mà lo. Mai tự tin.

Mai vừa dứt lời, Vân và Hằng đã phụ họa thêm:

– Đúng đấy! Chiều hôm qua chính chúng tớ gặp thầy đi chợ hoa mà lị.

– Thôi dẹp sách vở, đi đón mùa xuân với bọn mình đi! Hằng giục giã.

Bọn bạn nhao nhao giục giã, tôi bèn đứng dậy chải đầu, thay áo rồi hối hả hòa vào dòng người trên đường phố.

Buổi chiều ấy đi qua rất nhanh. Ngày hôm sau, chúng tôi tới trường buổi cuối cùng trước khi nghỉ tết. Trong đầu mỗi đứa đầy ắp những chương trình vui chơi ngày xuân.

Vừa bước vào lớp, thầy giáo tươi cười nói:

– Các em lấy giây ra làm kiểm tra để mừng xuân.

Tôi thảng thốt liếc nhìn mấy cô bạn của mình cũng đang luống cuống như tôi. Mai và Hằng tròn mắt nhìn thầy rồi lại nhìn tôi. Còn Vân mặt xanh xao im lặng cúi đầu. Có tiếng xuýt xoa, xì xào ở phía cuối lớp. Thầy dừng lại giải thích:

– Cứ yên tâm. Bài kiểm tra cũng tương tự như bài toán thầy cho các em làm ở nhà thôi.

Tôi vừa làm bài vừa thấy hối hận quá. Thực ra tôi cũng chẳng làm được câu nào vì chưa chuẩn bị gì hết. Chắc chắn là chương trình du xuân của chúng tôi sẽ có thêm cả mấy chú ngỗng màu đỏ, những vị khách không mời mà đến dự. Thầy cũng thật là… Đã bữa học cuối ròi mà còn kiểm tra thế này đố ai còn tinh thần mà chuẩn bị nữa chứ.

  • Kết bài:

Thật may là sau đó thầy không lấy điểm bài kiểm tra ấy. Thầy bảo thầy làm thế để nhắc nhở chúng tôi vui tết không được quên nhiệm vụ học tập. Ai cũng mừng rỡ như trút được gánh nặng trong lòng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang