Kể lại những ấn tượng của ngày đầu tiên vào trường Trung học phổ thông.
Mỗi sự kiện trong cuộc đời đều để lại trong chúng ta những kỷ niệm khó quên, nhất là những bước chuyển tiếp tọng đại. Tôi vẫn còn nhớ mãi những ấn tượng sâu sắc của ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường mới với bao niềm vui và sự háo hức.
Ngày đầu tiên bước qua cổng trường, vẫn còn đâu đó trong tôi một chút sợ sệt như ngày đầu tiên bước vào lớp một, nhưng bên cạnh đó còn có một chút tự hào, phấn khởi và vương vấn chút luyến tiếc. Đi dọc qua sân trường đầy lá vàng rơi, từng cơn gió thổi mảnh lá xơ xác bay thành từng đợt, mang theo bên nó một chút cảm giác nhớ nhung mùa hè đã qua. Tôi như nhớ lại những ngày xưa cắp sách đến trường qua con đường quen thuộc cùng với lũ bạn thân,cười nói rôm rả. Bây giờ thì mỗi đứa một nơi, mỗi đứa tự chọn cho mình một lối đi riêng, một ngôi trường riêng để tiếp tục học những năm cuối của đời học sinh.
Tôi lặng lẽ nhìn những kỉ vật dấu yêu. Này là bảng đen cửa sổ, này là bàn gỗ ghế dài, cũng khung cảnh quen thuộc của một ngôi trường mà xa rồi còn đâu tuổi ấu thơ với những cánh chuồn chuồn bay hững hờ qua từng kẽ lá. Vẫn là thầy cô, vẫn là bạn bè mà lạc đâu mất rồi những khuôn mặt quen thuộc cùng nhau gắn bó hầu như gần cả quãng đường học sinh. Nhớ là thế, buồn là thế nhưng mà tại sao lại nhìn lại quá khứ mơ hồ trong khi trước mắt ta là một thực tại đầy hứa hẹn, đầy bất ngờ đang chờ ta gắn bó.
Tuy lòng vẫn có chút nỗi buồn còn vương lại nhưng không chỉ có thế mà còn có cả sự háo hức,niềm vui khi được lên cấp 3, được trưởng thành hơn một chút, “người lớn” hơn một chút.
Đêm trước ngày tựu trường, cả nhà tụ tập, tặng cho tôi những món quà mừng ngày đầu năm học mới, kể cho tôi nghe ngày đầu tiên vào cấp 3 của mọi người cùng với những cảm xúc mà họ có được khi bước vào cấp 3. Đêm hôm đó, cha tôi tha thiết dặn dò: “Con đã vào cấp 3 rồi, đã trở thành một thanh niên, không lâu sau rồi con cũng vào đại học, rồi đi làm, lập gia đình, mọi thứ trôi qua quá nhanh, mới ngày nào con cùng ba đi khắp nơi chơi đùa vui vẻ, bây giờ con đã sắp bước qua một ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời, nó ngăn cách giữa con và tuổi thơ của con. Dù con đã lớn, biết tự làm chủ bản thân, suy nghĩ, hành động của mình,rồi con sẽ được gặp những người bạn mới, thầy cô mới, tiếp thu được nhiều kiến thức mới. Và khi đủ sức, con có thể đi khắp thế giới qua chính đôi chân. Dù con có đi đến đâu, ba vẫn muốn con luôn luôn nhớ đến những ngày con được ngồi dưới mái nhà trường, coi đó như là một vinh dự, một thứ của cải quý giá của riêng con, một thứ kho báu sáng óng những ngày tuổi thơ hồn nhiên, giữ nó cho riêng mình cùng với những vòng tay bè bạn, thầy cô. Nó là những gì mà ba mong con có được, cố gắng lên, con nhé!’’.
Những lời động viên, khuyên nhủ của ba khiến cho tôi có một thứ cảm giác lạ lẫm. Ba đã cho tôi mong ước tuổi thơ của ba, một người con trai phải mưu sinh kiếm sống thay vì ngồi trên ghế nhà trường, mong có được những kỷ niệm đẹp của một thời áo trắng. Và cũng ngày hôm đó, tôi đã tìm được cho mình kỷ niệm riêng của ngày đầu tiên vào cấp 3, kỷ niệm được gia đình gửi gấm vào đó biết bao hi vọng,mơ ước đơn giản, không cầu kì phức tạp hay xa hoa, chỉ là một giấc mơ nhỏ được người cha truyền lại cho đứa con của mình.
Cảm nhận của em về những ngày đầu tiên được học ở trường Trung học phổ thông