Kể về cuộc sống khu phố nơi em ở

Kể về cuộc sống khu phố nơi em ở.

  • Mở bài:

Ánh nắng mặt trời dần tắt. Trên cao, những bóng đèn đường dần sáng lên. Ánh sáng vàng pha đỏ chói gắt đẩy lùi bóng tối đang chực chờ tràn phủ không gian. Bà Ba gấp cái ghế lại, thu dọn mấy bịch ni lông vươn vãi trên lề đường để chuẩn bị về nghỉ. Xong đâu đó, bà ngồi nhìn thẩn thờ. Bầu trời đầu hôm đó chỉ có một ngôi sao nhấp nháy.

  • Thân bài:

Khu phố nơi tôi ở là một khu phố khá lặng lẽ. Nó là một con hẻm với 15 căn nhà, một đầu thông ra đường Nguyễn Tri Phương, đầu kia là hẻm cụt. Nếu tính từ trong ra ngoài, nhà tôi là căn số 4 dãy số lẻ. Đây là khu nhà tập thể của các công nhân nên khá yên tĩnh. Khu phố trầm tư giữa đô thị ồn ào náo nhiệt.

Tôi cũng hết sức ngạc nhiên về sự tĩnh lặng của nó. Người ta nói Sài Gòn là một thành phố trẻ, nhộn nhịp và náo động bậc nhất đất nước. Thế nhưng, có ai đó một lần đến khu phố này, họ như bước vào một thế giới khác: vắng lặng, tĩnh mịch và điều hiêu. Mọi âm thanh dường như không thể vang tới phía trong con hẻm dù nó cách đường lớn chẳng bao xa.

Khu phố tôi rộn rã nhất vào buổi chiều. Khi các cô chú đi làm về và rước những đứa trẻ từ các trường học. Những đứa trẻ nhà chú Tuấn tuy không tinh nghịch nhưng cũng ồn ào hết mức. Mỗi buổi chiều về, đứa khoe học được bài mới, đứa khác khoe vừa học được điểm 10, đứa nữa lại đòi mua búp bê. Chỉ khi nào bố mẹ dắt chúng vào hẳn nhà thì tiếng hồn mới chấp dứt. Thằng nhỏ Lâm, con vé Bự nhà  bác Long giờ này chưa thấy về. Chắc tụi nó lại ghé sang nhà ngoại ở Cù Lao rồi. Lại còn cái Hiếu, cái Thảo con cô Tư nữa, vẫn chưa thấy về cùng cô. Chắc chú Hùng đã cho bọn chúng đi dạo chơi ở đâu đó sau khi ở trường về.

Ban đêm, khu phố tôi ở cũng lặng lẽ như ban ngày dù đèn ai nhà ai cũng sáng nhưng ai cũng chỉ ở trong nhà. Không như những khu phố khác bị nhiễu động âm thanh của các quán karaoke, quán nhậu hay là lời cãi cọ thô tục của mấy bà ve chai rãnh việc, khu phố tôi, ai cũng có ý thức giữ gìn an ninh,  trật tự hết sức cẩn trọng. Sau buổi tối nhẹ nhàng, nhiều gia đình đi dạo thư giãn vui vẻ sau ngày làm việc cực nhọc. Lúc nào họ cũng nhỏ nhẹ từ tốn, chào hỏi chân tình. Cho dù lớn hay nhỏ, ai cũng biết giữ lễ nghi đúng mực. Sau 10 giờ đêm, tất cả đều trở về nhà, ông trưởng khu phố cũng khép chặt cách cổng đầu hẻm và cài khoá cẩn thận. Những ai về muộn đều cũng có chìa khoá riêng.

Ở gần đầu hẻm ấy là quán nước bà Ba. Bà Ba là người lớn tuổi nhất khu phố. Bà sống ở đây từ hồi nơi đây còn là một xóm nhỏ tới giờ. Bà không có con cháu, cũng không có họ hàng thân thuộc. Tôi nghe mẹ kể rằng chồng và hai người con trai của bà đã hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Chiến tranh đã cướp đi tất cả những gì quý giá nhất cuộc đời bà. Cuộc đời bà chỉ còn biết lầm lủi với cái quán nước hết ngày nắng đến ngày mưa .

Mỗi sớm khi tôi đi học ngang qua đây, bà thường dúi vào tay tôi một gói xôi nếp cẩm nóng hôi hổi. Những hôm về sớm, tôi thường giúp bà dọn quán. Những ngày tôi nghĩ tôi thường ở quán bà nghe bà kể chuyện cổ tích. Tôi thích nhất là chuyện Tấm Cám. Cũng là câu chuyện ấy, nhưng sao qua lời kể của bà, tôi thấy hấp dẫn vô cùng.

  • Kết bài:

Khu phố nơi tôi ở là thế đó: lặng lẽ và bình yên. Mỗi ngày cứ lập đi lập lại bấy nhiêu câu chuyện và gần như không có gì thay đổi. Mỗi người ở đây luôn tìm nhưng niềm vui và hạnh phúc mới mẻ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang