ke-ve-mot-nguoi-ban-than-cua-em

Kể về một người bạn thân của em.

Kể về một người bạn thân của em.

  • Mở bài:

Trong cuộc đời mỗi con người, ai ai cũng sẽ có một khỏang thanh xuân vô cùng tươi đẹp, vui vẻ, hạnh phúc và cả những nỗi buồn. Nhưng một mình ta thì không thể nào có được những ký ức đó. Mà tình bạn, bạn bè chính là một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của mỗi con người.

  • Thân bài:

Tình bạn chân thành là viên ngọc quý. Những người bạn thân lúc nào cũng gắn bó với nahu, học tập và vui chơi cùng nhau. Đặc biệt là giữa mình và bạn bè phải thích chơi với nhau, luôn thấu hiểu và đặc biệt là tôn trọng quyền riêng tư của nhau.

Tôi cũng cũng có một người bạn rất thân. Đó là Lan Anh, cô bạn ở cùng hẻm phố và học cùng lớp với tôi. Chúng tôi rất thấu hiểu nhau. Thế nhưng, tính cách của Lan Anh lại trái ngược hẳn với tôi. Tôi là một người năng động, vui vẻ và lạc quan còn Lan Anh thì trầm lặng, e dè, ít nói. Ở nhà, thỉnh thoảng tôi sang nhà Lan Anh chơi. Chúng tôi cùng nhau đọc sách, xem tivi và cùng nhau làm bánh, những món bánh mà chúng tôi học công thức ở trên mạng. Ở trường, mỗi giờ ra chơi, tôi thích chạy nhảy lung tung thì Lan Anh thường ngồi đọc sách ở ghế đá. Tôi tinh nghịch, thường giật sách rồi chạy vòng vòng cho Lan Anh đuổi theo, tiếng cười khanh khách vang cả sân trường.

Dù hai đứa chơi thân với nhau đã lâu, nhưng cái cảm giác chưa hiểu hết về Lan Anh luôn thôi thúc trong tôi ý muốn tìm hiểu thêm về Lan Anh bằng mọi cách. Sự tò mò ấy đã khiến tôi phạm phải một lỗi lầm không thể tha thứ được. Đó là xem trộm nhật ký của Lan Anh. Hôm ấy, tôi và Lan Anh cùng hẹn nhau học nhóm ở nhà Lan Anh. Tôi đã lên đến tận phòng mà Lan Anh chẳng hề hay biết, cậu ấy vẫn cắm cúi viết vào một cuốn sổ màu hồng khá dày. Đến khi tôi chào Lan Anh thì Lan Anh bỗng giật mình, tỏ ra lúng túng, vừa giấu vội quyển sổ vào trong tủ vừa nói: – “Cậu đến rồi đấy à, làm mình hết cả hồn luôn!” .

Đúng lúc ấy, có tiếng mẹ Lan Anh gọi từ dưới lầu, bảo Lan Anh xuống mang bánh và nước lên để hai đứa học nhóm cho thoải mái. Lan Anh bảo tôi ngồi chờ rồi líu ríu chạy xuống. Tôi nghĩ thầm trong bụng: – “Nhật ký à? Đọc một chút không biết có sao không nhỉ?” Thế rồi tôi rón rén như một kẻ ăn trộm, mở tủ lấy quyển nhật ký ra. Bàn tay tôi cứ nửa như muốn lật từng trang, nửa như muốn cất nó đi vì không muốn xâm phạm đến bí mật riêng tư của người khác. Tôi giật thót tim khi nghe tiếng bước chân Lan Anh bước lên cầu thang. Tôi vội vàng cất quyển nhật ký vào chỗ cũ rồi giả vờ như đang đọc cuốn sách toán một cách chăm chú. Lúc ấy, tim tôi đập nhanh ghê lắm. May mà Lan Anh không phát hiện ra.

Suốt buổi hôm ấy, tôi chẳng thể tập trung vào học được. Quyển nhật ký lúc nãy vẫn tiếp tục khơi gợi trí tò mò của tôi. Lan Anh viết gì trong cuốn sổ ấy nhỉ? Tôi lén nhìn gương mặt của bạn tôi. Có lẽ vì chơi thân với nhau khá lâu nên tôi và Lan Anh trông hơi giống nhau, cùng làn da trắng mịn, cùng mái tóc đen dài thẳng mượt. Điều duy nhất khác biệt giữa hai chúng tôi là đôi mắt, cửa sổ tâm hồn. Mọi người đều bảo đôi mắt tôi tròn xoe, luôn ánh lên những nét rạng rỡ khi có niềm vui. Còn đôi mắt Lan Anh thì rất đẹp với đôi hàng mi cong vút, nhưng lúc nào cũng đượm buồn. Chỉ cần đọc cuốn nhật ký ấy thì tôi đã có thể biết được hết những gì ẩn chứa trong đôi mắt ấy. “Đọc một chút thôi, chỉ một chút thôi chắc không sao đâu”. Tôi nghĩ thầm và quyết tâm thực hiện ý định ấy.

Hôm sau, biết Lan Anh phải đi học thêm trước giờ học nhóm, tôi bèn đến nhà Lan Anh sớm hơn thường lệ. Quyển nhật ký của Lan Anh vẫn cất trong chiếc tủ ấy. Bàn tay tôi run run lần giở từng trang.

“Ngày… tháng… năm… Hôm nay là ngày đầu tiên của mình ở trường cấp hai. Mình cảm thấy thật vui vì đã có một cô bạn đáng yêu đến làm quen với mình. Nhật ký biết không, bạn ấy như một thiên thần hạnh phúc vì đã giúp mình thoát khỏi sự cô đơn và buồn chán khi lần đầu tiên bước vào môi trường xa lạ này. Một tình bạn khởi đầu thật đẹp. Mong là sẽ luôn như thế.”

“Ngày… tháng… năm… Nhật ký ơi, mình buồn quá! Mình đã hy vọng vào tình bạn này thật nhiều. Thế mà hôm nay Nhàn lại bảo rằng không thể nào chịu được sự lặng lẽ của mình. Nhàn nói đôi mắt đượm buồn của mình luôn khiến cậu ấy lo lắng nhưng mình không bao giờ chịu nói lý do để cậu ấy yên tâm.

Nhàn ơi, hãy thông cảm cho mình nhé. Mình đã thật có lỗi khi không nói ra sự thật về gia đình mình cho cậu biết. Ba mẹ mình đã ly dị nhau từ hồi mình mới ba tuổi. Ba mình không đi công tác nước ngoài như mình từng kể với Nhàn. Thật ra, ba mình đã có gia đình riêng ở xa lắm. Mình luôn muốn được gọi tiếng “ba”, được ba chăm sóc, chiều chuộng như ba cậu thương yêu cậu vậy. Đôi khi mình ganh tỵ với cậu lắm, cậu biết không. Xin cậu hãy tha lỗi cho mì nhé!”

Đọc đến đây, tôi không thể đè nén những cảm xúc của mình nữa. Tôi cất cuốn nhật ký vào chỗ cũ rồi xin phép mẹ Lan Anh về nhà. Về đến phòng mình, tôi nằm trên giường và khóc thật nhiều. Khóc vì thương bạn tôi phải chịu những nỗi buồn như thế, khóc vì Lan Anh hết mực yêu quý tôi mà tôi lại lén lút đọc nhật ký của bạn ấy. Ngay sau đó, vừa đi học thêm về, Lan Anh đã sang thăm tôi ngay vì nghĩ rằng tôi bị bệnh. Lúc ấy, tôi đã ôm chầm lấy Lan Anh, nói trong nước mắt: – “Lan Anh ơi, mình xin lỗi cậu nhé! Tụi mình là bạn tốt của nhau mãi nha!”.

  • Kết bài:

Thế là sau bao sai lầm, tôi và Lan Anh đã có một tình bạn gắn kết hơn. Là bạn bè nhưng mỗi người đều có sự riêng tư và cho dù có thân đến mức nào đi nữa thì ta cũng nên tôn trọng quyền riêng tư của đối phương. Đừng làm gì quá giới hạn để rồi đánh mất tình bạn đó.


Tham khảo:

  • Mở bài:

Mỗi ngày có những câu chuyện diễn ra xung quanh chúng ta làm cho cuộc sống thêm thú vị và nhiều màu sắc. Đó có thể là những câu chuyện vui nhưng cũng có thể là những điều buồn khiến ta phải suy nghĩ. Câu chuyện về một lần em mắc lỗi sẽ luôn in đậm trong tâm trí, cho tôi một bài học thật quý giá.

  • Thân bài:

Năm ấy tôi mới là học sinh lớp Một. Cái độ tuổi còn ngây thơ, chưa biết suy nghĩ nhiều. Tôi có một người bạn rất thân tên là An, tôi với nó quấn quýt nhau suốt những ngày còn đi học. An rất quý tôi, cái gì nó cũng chia sẽ cho tôi , nó coi tôi như người nhà. Nhưng tôi đã làm một chuyện không hay với An. Hôm ấy, An cùng lớp với tôi mang đến lớp một chiếc bút máy mới rất đẹp và khoe: “Cái bút này anh trai tớ mới mua cho vì tớ được điểm Mười đấy”. Các bạn khác trong đó có cả tôi đều rất thích thú, vây quanh bạn.

Chiếc bút máy đẹp lắm, nó màu hồng in hình những chú mèo Hello Kitty dễ thương. Cầm bút viết thử, những dòng chữ viết ra rất tròn và đẹp. Tôi thích lắm và ao ước mình có một chiếc bút như vậy. Trong giờ học, tôi chẳng thể tập trung vào bài giảng của cô mà cứ say sưa ngắm cái bút trên tay An. Giờ ra chơi, các bạn đều ra ngoài lớp chơi, tôi là người ra lớp cuối cùng. Đi qua bàn An ,thấy chiếc bút mới nằm ở dưới đất, tôi nhặt lên ngắm mãi định để lại bàn cho bạn nhưng không hiểu sao lúc ấy tôi không muốn trả lại, muốn cái bút là của mình. Rồi tôi cầm bút để vào trong cặp mình rồi ra ngoài chơi.

Lúc vào lớp, An khóc òa lên vì không thấy chiếc bút mới đâu cả. Đúng lúc ấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. An kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Lớp phó học tập nói: “Cô ơi, đó là cây bút mới của An”.  Lớp trưởng sốt sắng đề nghị: “Cô hãy giúp bạn tìm lại cây bút nhé cô”. Lúc ấy, hồn tôi như bay lên trời, sợ chết mất. Nếu An mà biết tôi là người lấy bút thì nó sẽ giận tôi lắm và sẽ bị các bạn chế giễu, khinh thường. Tôi đã thấy rất ân hận nhưng bây giờ tôi biết phải làm sao. Tôi không có đủ can đảm để đứng lên nhận lỗi với cả lớp và An.

Co chẳng biết làm thế nào để tìm lại cây bút cho An vì không biết ai lấy và lấy lại như thế nào. Bõng lớp phó kỷ luật đề nghị: “Hay là cô xét cặp của các bạn đi cô”. Suy một lúc suy nghĩ, cô giáo đồng ý. Đến lúc này, tôt thực sự hoảng hốt, mồ hôi trên trán cứ chảy ra. Tôi nghĩ đến khoanh khắc khủng khiếp cô lấy cây bút ra từ ngăn cặp của tôi trước ánh mắt của các bạn. Rồi việc này sẽ đến tai mẹ tôi, mẹ sẽ cho tôi một trận đòn nhớ đời. Tôi nghĩ đến An với ánh mắt tức giận, chắc An sẽ nghỉ chơi với tôi luôn.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi. Cô bước lại gần, nhìn tôi nghiêm nghị. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở trở nên nặng nề. Cô xách hẳn cái cặp của tôi lên, xem xét cẩn thận hết ngăn này đến ngăn khác. Nhưng lạ thay, cô không hề phát hiện ra có chiếc bút dù nó vẫn ở đó, trong ngăn chính rất dễ thấy. Điều này cứ làm tôi băn khoăn suy nghĩ mãi.

Sau khi xem hết cặp của cả lớp, cô nói đã không thể tìm ra cây bút ở trong lớp học. Cô hứa sẽ tìm lại cây bút cho An. Cô đề nghị An miêu tả lại hình ảnh của cây bút để nếu có ai nhặt được sẽ trả lại cho An. An rất buồn bã nhưng cũng nhóm lên niềm hi vọng rằng ai đó đã nhặt được và sẽ trả lại cho An.

Sáng hôm sau, cô mang đến lớp một cái bút máy mới y hệt bút máy của An và nói: “Hôm qua bác bảo vệ có nhặt được chiếc bút này ở cửa lớp mình và đưa cho cô. An xem đây có phải bút của em không?” An vui mừng: “Đây đúng là bút của em rồi ạ.” Tôi ngạc nhiên lắm. Chiếc bút của An vẫn đang nằm trong cặp của tôi kia mà. Cuối giờ, khi các bạn đã về hết, tôi cầm chiếc bút lên gặp cô và thú nhận: “Cô ơi chiếc bút của bạn An là do em lấy. Em xin lỗi cô”. Cô không hề mắng chửi tôi như tôi nghĩ mà cô dịu dàng: “Điều này cô biết. Nhưng cô không muốn nói cho cả lớp vì cô muốn em tự nhận ra lỗi lầm của bản thân và biết sửa chữa. Em nhận ra lỗi là cô vui lắm rồi. Cây bút này em cứ cầm lấy.” Tôi xúc động lắm. Chính sự vị tha của cô đã dạy cho tôi một bài học quý giá.

  • Kết bài:

Qua nhiều lắm, bí mật về chiếc bút vẫn chỉ có tôi và cô biết. Mỗi lần nhìn thấy chiếc bút máy, tôi đứng hình thật lâu, không biết ngày ấy tại sao mình lại làm vậy với người bạn thân của mình, hên sao là năm ấy An không biết nó tôi là người lấy bút nó không thì chắc nó từ mặt tôi. Đó cũng là bài học của tôi, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy với người mà quý mến tôi lần nào nữa.


Tham khảo:

  • Mở bài:

Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín. Cuộc sống của ta đầy biến cố, nhưng ta luôn có bạn bè. Và họ sẵn sàng giúp ta học, chơi, an ủi, chia sẻ, thậm chí là khuyên răn ta nhưng điều tốt và tránh điều xấu.

  • Thân bài:

 Tôi đã có lần cãi cọ với bạn tôi, và cũng là người bạn thân nhất, quan trong nhất của tôi. Bạn tôi tên là Thanh, chơi với tôi hồi nhỏ và học cùng tôi cho đến bây giờ. Cậy ấy là một học sinh ưu tú, học giỏi, luôn nhất nhì trong lớp, tham gia những cuộc thi thố và đạt két quả đáng ngờ. Tính cậu ta nhanh nhẹn, hiền lành nhưng lại khá là nhát, rất sợ những con vật bé xíu, ngay cả con kiến mà câu ta cũng thấy ghê. Thật không hiểu nổi! Còn tôi chỉ là thằng học sinh quèn, dù đứng trong top 10 học sinh giỏi nhưng tôi thua xa cậu ta nhiều.

Chúng tôi cùng nhau học hỏi lẫn nhau, Thanh thì chỉ tôi học, còn tôi thì giúp cậu ta đá banh. Chúng tôi luôn chia sẻ nhưng gì mình có được cho nhau. Cuộc sống cứ trôi thế cho đến một ngày, tôi và Thanh đang đi chơi vòng quanh khu phố thì bắt gặp một người đàn ông lạ mặt. Ông ấy cao cao, da ngâm đen, đeo khẩu trang, nón, quần jean xanh, áo thun. Người ấy bắt gặp chúng tôi, xưng là cháu bà Sáu và nhờ chỉ đường đến nhà bà ấy vì đây là lần đầu tiên người đó đến đây. Tôi thì hay giúp người nên đồng ý ngay, nhưng bạn tôi khuyên ngăn tôi. Nó bảo:

– “Khoan đã Phúc, mày đừng chỉ người này đi. Trông hắn đa nghi lắm! 

– “Nghi cái gì mà nghi, suốt ngày mày cứ vậy không? Họ cần giúp thì mình giúp thôi chứ có gì đâu. Tôi càu nhàu.

– “Tao cảm giác người này quen lắm. À hồi sáng tao ra tưới cây thì thấy người này cứ lẻ vẻn quanh phố mình đấy. Tao thấy nó dòm vào nhà bà Sáu nhưng không biết là nhà của bả. Chắc ăn trộm mày ơi!”. Nó làm ra vẻ rành rõi và chắc chắn lắm.

– Trộm trộm trộm, tao không tin đâu”. Tôi bực mình.

– “Mày muốn làm gì thì làm, có gì mày tự chịu”. Rồi nó bỏ đi.

Cái tôi chỉ cho người đó đường tới nhà bà Sáu. Khi tới nơi, hắn cảm ơn tôi, giả bộ gọi: “dì Sau, dì Sáu ơi!” để tôi bỏ đi. Không ai trong nahf đáp lại, hắn cũng lẳng lặng bỏ đi.

Nào ngờ, khi chúng tôi khuất bóng phái sau hẻm phố, hắn liền quay lại, bẻ khoá vào nhà trộm cắp tài sản của bà Sáu. Tôi về tới nhà thì nghe tiếng hô hoán trộm trộm gì đó. Quá tò mò tôi chạy ra coi. Tới nơi thì tên trộm bị bắt gọn. Tôi thấy hắn có vẻ quen quen như đã gặp đâu rồi. Mọi người hỏi hắn làm sao vào được nhà bà Sáu vì công an có lệnh truy nã hắn thì hắn nói rằng là tôi đã chỉ đường cho hắn. Tôi ngạc nhiên, thì ra người hồi sáng mà tôi đã chỉ.

Thì ra là Thanh đã báo công an ngay sau đó. Tôi cảm thấy xấu hổ và hối hận vì đã không tin nó, nhưng tôi cũng thấy tự hào vì nó đã làm được một việc thiêng liêng như vậy Trong cuộc sống, không phải người nào bạn cũng giúp. Có nhưng người lợi dụng lòng tốt của người khác để thực hiện hành vi bất chính của mình. Thật là đáng trách! Nhưng dù vậy, tôi cũng có bạn bè đứng bên để giứp đỡ và khuyên răn tôi tránh những việc làm đó. Hành động khuyên ngăn của Thanh đã cho tôi một bài học như thế. Tôi thật vui khi được kết bạn với một người quan tâm và giúp đỡ tôi như Thanh.

  • Kết bài:

Qua câu chuyện đó, tôi cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa. Các bạn ơi! Đừng nên làm việc dại dột giống mình nhé! Và nên suy nghĩ trước khi làm để tránh những thiệt hại mà mình không thể lường trước được đâu.


Tham khảo:

  • Thân bài:

Cuộc đời của mỗi con người ngắn lắm! Chỉ cần chớp mắt một cái thì thời gian sẽ trôi rất nhanh. Tất nhiên rằng trong quãng thời gian đó sẽ có người đồng hành cùng ta tạo nên nhiều kỷ niệm và những khỏanh khắc vui buồn đó. Và người đó chính là bạn thân của ta. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được một người bạn thân và cùng bạn trải qua những ký ức đó. Nhưng tôi đã may mắn có được một người bạn thân và chúng tôi đã cùng nhau thực hiện một việc làm tốt đã khiến tôi nhớ đến tận bây giờ.

  • Thân bài:

Người bạn thân mà tôi may mắn gặp được chính là Huân. Một người bạn hàng xóm của tôi. Do trong xóm chỉ có tôi và Huân là bằng tuổi nên chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn rất nhỏ nên vô cùng thân thiết với nhau. Và sau này khi lớn lên tôi và Huân cũng học chung với nhau nên hàng ngày chúng tôi đều cùng đi học với nhau.

Từ đi học chính khóa ở trường cho đến đi học thêm cả hai chúng tôi đều cùng chung đường. Nhưng vào một hôm, bữa đó cũng như mọi ngày. Khi tôi và Huân đang trên đường đi học về thì đột nhiên nghe tiếng kêu khe khẽ phát ra từ bên công viên ven đường. Tôi cảm thấy hơi ớn rồi quay sang hỏi Huân: – “Cậu có nghe tiếng gì không Huân?” Huân cũng nhìn tôi gật đầu rồi nói: – “Cậu cũng nghe thấy à! Có vẻ như tiếng đó phát ra từ phía công viên”. Nói xong, Huân kéo tôi đi sang công viên xem có chuyện gì không. Mặc dù trong lòng hơi sợ nhưng tôi nghĩ rằng bây giờ đang là giữa trưa thì làm gì có ma chứ!!! Nên cứ thế đi theo cậu ấy.

Đến công viên, chúng tôi ngó quanh mọi ngã thì thấy một bà cụ đang nằm dưới đất. Tôi và Huân vội vã chạy đến. Huân đỡ bà cụ rồi rờ trán của bà. Trán của bà ấy rất nóng. Có vẻ như bà đã bị say nắng. Tôi và Huân nhanh chóng kéo bà vào dưới gốc cây gần đó. Huân vội vã nói với tôi rằng : – “Cậu đưa mình chai nước lạnh và khăn ướt nhanh”. Tôi nhanh chóng lấy chai nước lạnh mới mua ở căn tin vào lúc nãy cùng với bịch khăn ướt trong cặp ra đưa cho Huân. Huân cầm lấy chai nước lạnh rồi đổ ra tay vung nước liên tục vào bà cụ rồi dặn tôi : – “Cậu lấy khăn giấy ướt lau khắp người cho bà đi”. Tôi gật đầu rồi vội vã cầm từng tờ khăn ướt lau khắp người cho bà.

Khoảng chừng mười phút sau, bà cụ dần dần tỉnh lại. Khi thấy vậy chúng tôi vô cùng vui mừng. Bà mở mắt nhìn chúng tôi rồi thều thào: – “Cho bà chút nước”. Nghe bà vừa nói xong, Huân quay lại tôi nói nhanh: – “Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé”. Huân chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Hoa, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho tôi. Cầm túi nước, tôi từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí.

Huân ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng tôi nói: – “Cảm ơn hai đứa. Bà đi mua đồ đang trên đường về nhà thì bị say nắng, đầu óc lúc đó cứ quay vòng vòng sau đó ngã xuống đất rồi không biết gì nữa! Cũng may là nhờ có mấy đứa giúp đỡ”.“Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa vậy bà?” Huân nhanh nhảu hỏi.  – “Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt”.

Ngồi với bà một lúc, chúng tôi bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Tôi chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc máy vù tới. Tôi giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn chúng tôi hỏi: – “Cháu đi về đâu?” “Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!” Bác xuống xe cùng tôi đi đến gốc cây. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Huân , bác vội nói: – Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên. Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Huân lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Huân trở lại. Khi chia tay với chúng tôi, bác nói: – “Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đã liên hệ với người nhà của bà đến bệnh viện ngay”.

Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng tôi. Tôi và Huân sau đó trở về nhà rồi kể cho hai bên gia đình nghe tòan bộ mọi chuyện. Cả nhà đều cảm thấy rất tự hào về chúng tôi. Bây giờ, gia đình Huân đã sang Đài Loan định cư rồi nhưng chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau. Câu chuyện trên chỉ là một trong số những chuyện mà tôi và Huân đã cùng nhau trải qua. Đời người ngắn lắm, hãy là thật nhiều điều có nghĩa cùng với những người mà bạn yêu thương để sau này không phải hối hận.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang