Kể về người một người bạn thân thiết mà em còn nhớ mãi
- Mở bài:
Nhà Hùng ở cạnh nhà tôi, hai đứa lại học cùng chung một lớp, bởi thế, từ lâu, chúng tôi đã trở nên rất thân thiết. Dù ở nhà hay đi học, chúng tôi đều quấn quýt nhau, cùng nhau vui chơi và cùng nhau học tập rất vui vẻ. Có thể nói, Hùng là một người bạn thân thiết nhất của tôi.
- Thân bài:
Người bạn tốt là người mang đến cho chúng ta sự hiểu biết, biết đồng cảm, thấu hiểu, giúp ta vui vẻ và tiến bộ hơn. Người bạn tốt là luôn ở lại cùng ta, động viên và chia sẻ mỗi khi ta đau buồn hay thất vọng. Hùng đã mang đến cho tôi cả một bầu trời mơ ước, chiếu rọi vào tâm hồn của tôi ánh sáng rực rỡ của niềm tin và hi vọng, giúp tôi tiến bộ không ngừng.
Hai năm trước, gia đình Hùng chuyển từ quê lên phố. Ba mẹ Hùng mua lại căn nhà cũ của bác Tám và sửa sang lại. Tôi không mấy quan tâm đến người hàng xóm mới bởi có quá nhiều đổi thay, người thành phố thường hay e dè những người lạ mới đến. Nhưng thật tình cờ, Hùng lại vào học cùng với lớp tôi, được cô giáo xếp ngồi cùng bàn với tôi luôn. Tuy lạ mà quen vì mấy lần, khi gia đình Hùng chuyển đồ, tôi đã nhìn thấy cậu ấy. Hùng khệ nệ bưng cái tủ nhỏ lên thềm, tôi đứng nhìn với ánh mắt dè chừng. Da ngăm ngăm. Dáng hình nho nhỏ. Mái tóc nâu đen.
Lúc Hùng mới vào lớp, tôi tỏ ra hợm hĩnh, vừa mỉm cười tinh quái vừa hỏi: “Có biết tui không?”. Hùng đứng nhìn tôi sững sờ tròn xoe đôi mắt, rồi bình tĩnh đáp “không” khiến tôi hụt hẫng, khuôn mặt sầm lại giận dỗi. Tức quá, tôi ngồi im cả buổi, không thèm hỏi chuyện gì nữa. Hùng cũng ngồi im, trong có vẻ cũng căng thẳng lắm. Có lẽ, vì còn lạ lẫm với lớp học mới, một phần cũng do thái độ xa lánh của tôi đối với Hùng lúc ấy. Lúc ấy, tôi cảm thấy Hùng còn khá rụt rè, kiêu căng với tôi và còn lạ lẫm trước hoàn cảnh mới.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, những mùa hoa nở rồi tàn, tôi và Hùng thân nhau từ lúc nào không ai hay biết. Tôi không vì vẻ lạ lẫm của Hùng mà tiếp tục căng thẳng với cậu ấy còn Hùng cũng dần dần bớt kiêu căng đối với tôi. Chúng tôi trò chuyện cùng nhau, cùng nhau học tập. Hùng học giỏi lắm. Bài toán nào cậu ấy cũng biết giải, bài văn nào cậu ấy cũng làm được. Cô giáo đã nhiều lần khen cậu ấy trước lớp. Tôi không hiểu đều gì, hỏi Hùng, cậu ấy đều nhiệt tình chỉ bảo. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi tặng một cái kẹo mút ngon lành, Hùng lịch sự đón nhận, khẽ gật đầu cảm ơn, trên môi nở một nụ cười thật tươi.
Từ ngày có người bạn mới, tôi học hành chăm chỉ và tiến bộ hẳn lên. Tôi cũng không còn mê chơi game hay xem tivi nữa mà chăm chú vào việc học thôi. Ba mẹ tôi rất hài lòng về tôi.
Cứ ngỡ rằng, Hùng sẽ đồng hành lâu dài cùng tôi trên còn đường học tập và không có gì có thể ngăn cách được tình bạn của chúng tôi. Thật bất ngờ, một buổi chiều, Hùng sang nhà tôi báo rằng gia đình cậu ấy sắp đi định cư ở Mỹ. Tôi đứng bàng hoàng, nước mắt đột nhiên cứ ròng ròng chảy xuống, nghẹn ngào hỏi: “thật sao?”. Hùng không nói, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ trở về.
Một tuần sau, gia đình Hùng lên máy bay. Lúc đi, cậu ấy còn tặng tôi một hộp bút màu, một con rối bằng gỗ và hứa rằng sẽ trở về thăm tôi khi có dịp. Cậu ấy cũng không quên chúc tôi học giỏi. Chuyến bay hôm ấy đã đưa người bạn thân thiết nhất của tôi rời xa tôi mãi mãi.
Tình bạn chân thành và cao đẹp sẽ tô điểm cho cuộc đời đẹp hơn. Có được người bạn chân chính, con người cảm thấy ấm áp, tự tin và yêu cuộc sống, biết tự hoàn thiện mình để sống tốt hơn. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa biết bao khi có một người bạn hiểu mình, sẻ chia niềm vui và nỗi buồn cùng mình trong nhịp sống hối hả…
- Kết bài:
Cảm ơn Hùng, cảm ơn người bạn tốt của tôi. Dù không thể cùng nhau vui chơi, cùng nhau học tập nữa nhưng những gì bạn đã làm, những năm tháng cùng bạn học tập sẽ mãi mãi là động lực giúp tôi bước tới tương lai. Tôi tin rằng, một ngày nào đó Hùng sẽ trở về ngôi nhà cũ. Chúng tôi lại được chuyện trò, vui đùa và kể cho nhau nghe những chuyện thú vị cho nhau nhắc. Chắc lúc đó sẽ là ngày vui vẻ lắm. Tôi mong rằng ở nơi phương xa đó, Hùng sẽ có nhiều bạn bè thân thiết, có nhiều kỷ niệm và luôn nhớ giữ đến những người bạn ở quê hương.