Thầy giáo dạy văn của tôi
Cái gió se se lạnh đầu mùa tràn về khắp phố. Không khí rộn rã của ngày tết cũng đang tới gần. Ngoài kia, mấy đưa nhỏ đã chơi lồng đèn hoa và pháo sáng. Thế mà, tôi thì vẫn đang bù đầu với bài vở ở trường. Nào là học nghề, nào là kiểm tra, nào là mấy cuộc thi nhỏ ở Quận… Cái nào cũng cần hiệu quả, cần nắm rõ, cần chiến thắng…Ôi thôi là bao nhiêu thứ chuyện cần phải hoàn thành. Việc gì cũng tất bật và dồn dập.
Bởi vậy, tôi vẫn cảm thấy thật may mắn khi bên cạnh mình luôn có những người luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc tôi hàng ngày. Nào là mẹ, là ba, là cô bạn cùng bàn. Và đặc biệt đó là thầy giáo dạy văn của tôi.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy thầy, vào cuối năm tôi học lớp 7. Đó là một sáng mùa thu, khí trời se se lạnh, lác đác vài lá vàng rơi. Tôi cùng nhỏ bạn tung tăng trên sân trường, dạo qua hàng ghế đá thì trông thấy thầy đang ngồi ở ghế đá dưới gốc cây lim già. (Kể về người thầy)
Lúc ấy, tôi chưa biết thầy nhưng có một sức hút mạnh mẽ nào đó khiến tôi chăm chú nhìn. Thầy ngồi trong lặng lẽ, phong thái ung dung, tay nhẹ nhàng lật giở từng trang sách và chăm chú đọc. Tôi cũng không biết thầy đang đọc gì. Thi thoảng thấy thầy gật gật đầu như vừa nghiệm ra điều gì hay ho từ cuốn sách.
“- Mày có biết thầy đó hông?”. Giật mình lúng túng khi tôi nghe tiếng nhỏ bạn khẽ hỏi.
Tôi khẽ lắc đầu: “- Sao biết được!”
“- Thầy dạy khối 8 lớp chị Loan đó. Tui nghe nói thầy ấy vừa dữ tính vừa chấm bài khó nữa. Thế nên, mấy chị đặt biệt danh là “Địa Trung Hải” đó” Nhỏ bạn vừa nói vừa gật gù ra vẻ hiểu biết lắm, giống như kiểu nó đã gặp thầy nhiều lần rồi. Tôi chớp mắt ngạc nhiên đến tận cùng rồi cũng chỉ biết lắc đầu le lưỡi. Nhỏ bạn cũng gật gật đồng tình, mắt lem lém nhìn thầy.
Bất ngờ, thầy ngẩng đầu lên nhìn. Nụ cười trên môi nhỏ bạn tắt lịm. Không biết có phải vì âm lượng của cô bạn hơi lớn hay không hay thầy thấy hai đứa tôi có vẻ mờ ám tôi không biết nữa. Hai đứa tôi chỉ kịp kéo nhau chạy đi thật nhanh trong tiếng cười trong trẻo vang buổi sớm mai.
Thời gian trôi đi, lặng lẽ như làn sương mờ cuối phố. Sài Gòn náo nhiệt vẫn cứ miệt mài. Hết một mùa hè, tôi lại cắp cặp đến trường. Ba lại dặn mỗi câu từ mấy năm trước: “Ráng học giỏi nghe con”. Đó là khoảnh khắc mà tôi không hề mong đợi. Sao tôi chán đi học đến thế không biết. Nhỏ bạn tôi vẫn thường hay bảo: “Mày nghĩ sao nếu một ngày mọi trường học trên thế giới đều đóng cửa. Ngày mà tụi mình không cần đi học nữa. Chắc mình sẽ sung sướng đến chết mất”.
Rồi nó ré lên cười. Tiếng cười khanh khách. Tôi cốc vào đầu nó: ” Mày có bị điên không?”. Nó vừa xoa đầu vừa cười, nụ cười hồn nhiên thấy tội.
Năm học mới bắt đầu. Ngày khai giảng hững hờ như chiếc lá đầu thu rụng xuống. Tôi như người mất hồn, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy thầy giáo dạy văn bước vào lớp tôi.
Đó là thầy! Chính xác đó là thầy ấy! Chắc chắn là thầy ấy! Tôi không thể nào nhầm lẫn được. Tôi chỉ còn nhớ tới ánh mắt khi thầy nhìn chúng tôi hồi đó. Ánh mắt nghiêm nghị, khác thường. Tôi lấm lét nhìn sang nhỏ bạn thân đang mắt chữ “A” miệng chữ “O” kinh ngạc tìm sự cầu cứu. Trời, nó còn đáng thương hơn cả tôi nữa. Tôi chỉ biết vỗ tay lên trán và thở dài: “Thôi xong!”
Và tôi nghĩ những điều khủng khiếp cung đến ngay sau đó. Khi vừa bắt đầu bài học, thầy chỉ đích danh: “Lớp phó học tập đứng lên trả lời câu hỏi ”. Và tôi – Lớp phó học tập vẫn đang cặm cụi viết cái đề bài, nghe thầy gọi mà muốn rụng rời tay chân. Lóng ngóng, tôi đứng dậy, gượng nở một nụ cười thân ái tìm câu trả lời. Thầy nghiêm nghị lắng nghe. Còn tôi vụng về như một đứa trẻ mới tập nói.
Mỗi khi nghĩ lại cái mặt ngơ ngác của tôi khi bị thầy bất ngờ gọi lên mà đến giờ này vẫn thấy buồn cười. Vì vậy, tôi càng khẳng định lại cái biệt danh “Địa Trung Hải” là hoàn toàn chính xác. Nên mỗi khi đến giờ văn, tôi luôn là một học sinh hiền ngoan “nhất quả đất”, giống như một chú cừu non sợ sệt người chủ của mình vậy. Lúc nào tôi cũng lần tránh ánh mắt của thầy mỗi khi thầy đưa mắt nhìn quanh tầm soát cả lớp. Có lẽ tôi sẽ luôn ẩn nấp mình như vậy nếu như đó là một thầy giáo khác
Nhưng rồi, giống như người lang thang trên hoang mạc mà tìm thấy một đảo nhỏ đầy nước. Dần dần, tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình về thầy. Tôi ấn tượng và bị thuyết phục bởi cách giảng dạy không theo lối mòn của thầy. Ấn tượng bởi suy nghĩ hiện đại, không gượng ép. Ấn tượng bởi sự truyền thụ đầy cảm hứng, có sức mạnh khơi phóng tư duy và phát huy tối đa sự sáng tạo của học sinh đối với môn văn – mà trong trí nhớ của tôi là môn đầy khô khan, nhàm chán và cũ rích.
Không những thế, thầy không hề “dữ dằn” giống như trong lời của nhỏ bạn nói. Dù trên lớp thầy có hơi nghiêm khắc, mà theo thầy là đang rèn tính kỉ luật cho chúng tôi. “Đi học không phải chỉ học mình con chữ mà học cả cách sống văn minh, lịch sự, tôn trọng mọi người”.
Ngoài giờ lên lớp , thầy luôn vui vẻ ngồi cùng đám học trò kể chuyện: Nào là chuyện ngày xưa khi thầy còn là một cậu bé nghịch ngợm. Nào là cách để vượt qua khó khăn như thế nào, bao nhiêu cái nào là…Đến giờ, tôi cũng phát hiện ra thầy là người có tài “chém gió siêu hài hước”. Những câu chuyện vui, những đề tài nóng hổi trên mạng xã hội đều được thầy kể ra theo phong cách hài nhiều khi làm đám học trò nhỏ như chúng tôi cười ngoặt nghẽo vang xa cả một vùng trời.
Vui là vậy, nhưng nếu vi phạm lỗi, thầy luôn xử phạt công minh. Nếu bạn không nộp bài đúng hạn cho thầy, bạn sẽ bị chép phạt cho tới khi bỏ tính lười biếng và làm bài tập về nhà đầy đủ. Còn nếu bạn làm bài tốt, sẽ được tuyên dương trước lớp. Mình rất hoan nghênh cách này vì cảm giác khi mình là người giỏi thích lắm các bạn ạ, giống như tài năng của mình được tất cả mọi người công nhận vậy.
Tôi rất kính phục thầy. Kính phục vì tầm kiến thức sâu rộng, nhân cách cao cả. Kính phục vì những câu chuyện dạy làm người thầy kể xem kẽ trong từng buổi học. Mỗi câu chuyện giúp chúng tôi có thêm nhiều kiến thúc bổ ích mà có lẽ ngồi trên ghế nhà trường tôi cũng không học được. Vì vậy, những tiết văn không khi nào nhàm chán.
Đến giờ này, tôi vẫn khẳng định thầy là thầy giáo dạy văn khác biệt nhất mà tôi từng học trong 8 năm học của mình. Khác bởi cách dạy dỗ, khác bởi sự tận tâm. Thầy luôn khuyến khích chúng tôi khai phá hết năng lực sáng tạo trong bản thân mình để chúng tôi có thể trình bày mọi ý tưởng của mình. Có thể là miêu tả về một chú thú cưng trong game hay con vật huyền sử. Có thể là kể một câu chuyện xuyên không hay ngôn tình mà tôi thích…
Thầy luôn nói chúng tôi không nên đi theo cái lối mòn cũ. Nó sẽ làm chúng tôi thụ động trong cuộc sống và sáng tạo giúp cuộc sống luôn tốt đẹp hơn, tiến bộ hơn. Tôi nhớ thầy từng kể “thời xa xưa chắc chắn không có ai nghĩ đến sẽ có phương tiện liên lạc trực tiếp giữa những người xa nhau. Thêm một chút nữa là thời cha chú, cả gia đình mới có một cái điện thoại “đập đá”. Nhưng với sự phát triển hiện nay mỗi người đều có một chiếc smartphone với những tính năng vượt trội. “Chỉ có sáng tạo mới làm nên phép màu đó”.
Thầy luôn biết cách để cổ vũ, khuyến khích đám học trò chúng tôi. Tôi rất biết ơn thầy vì thầy giúp tôi rèn bỏ sự nhút nhát của bản thân mình. Thầy là động lực thúc đẩy tôi tham gia cuộc thi “Lớn lên cùng sách” mà tôi nghĩ một đứa nhút nhát và lười biếng như tôi sẽ không bao giờ đăng kí. Thầy giúp đỡ tôi rất nhiều: luôn hướng dẫn nhiệt tình, cho tôi những lời khuyên bổ ích. Dù không biết có giành được giải hay không nhưng tôi đã nhận được giải thưởng cho riêng mình.
Với tôi, đó là kinh nghiệm, đó là bài học quý giá. Tôi vẫn nhớ những lời động viên của thầy “Viết kế hoạch sách rất hay! Đáng khen!…”. Hay nhớ tới những bài học nhỏ, những lời khuyên chân thành khi hai thầy trò cùng ngồi trao đổi ngoài lề cuộc thi. Tôi mới thấm thía được tình cảm của người thầy dành cho đám học trò nhỏ nó thật lớn lao và vĩ đại.
Tôi biết chắc khi tôi nộp bài văn này thầy sẽ nhận ra được tôi đang nói về ai. Chắc thầy cũng sẽ xúc động một chút hoặc không. Nhưng tôi luôn muốn nói những điều này cho thầy biết rằng tôi kính trọng thầy như thế nào. Tôi cảm thấy may mắn khi được làm học trò của thầy.
thích đó mày
thầy thích thì đăng thôi hehe