ke-ve-ong-em

Kể về ông em

Kể về ông em

  • Mở bài:

Trong nhà, ông là người chiều em nhất. Hễ cháu của ông thích gì, ông không ngại vất vả để tìm cho ra hoặc làm cho cháu ngay. Bởi thế, em yêu ông lắm.

  • Thân bài:

Ông em là cán bộ về hưu, tuổi đã cao, tóc bạc nhiều và rất hiền từ. Tính ông điềm đạm, thích thú vườn quê yên bình chứ không chốn ồn ào, náo nhiệt. Bởi thế, mỗi ngày, ông đều dành nhiều thời gian chăm sóc khu vườn rau và ao cá sau nhà.

Ông rất yêu thương những cây xương rồng nhỏ, đủ loại mà ông đã xin về và trồng trong những cái chậu xinh xinh. Ông có một cái xẻng nhỏ như cái thìa, thỉnh thoảng ông xới cây này, tỉa cây nọ, tưới nước cho cây. Lâu lâu có những chồi non bụ bẫm đầy gai nhỏ mọc lên, rồi những đóa hoa tí xíu, đỏ hồng nỏ’ từng chùm trông rất thích mắt. Những lúc thư thả, ông em ngắm nghía không biết chán các chậu cây đặt thành dãy trên bậc cửa sổ hoặc trên giá.

Ông thích xương rồng bởi vì nó dễ sống và sống dai. Xương rồng là giông cây sông ở sa mạc, bắt rễ trong cát sỏi, dù đất cằn cỗi thê nào nó cũng sông được. Thân xương rồng có dáng đẹp nhiều vẻ, một vẻ đẹp góc cạnh, xương xẩu, rất hiện đại đó, cháu ạ. Lại còn hoa của nó cũng đẹp nữa.

Quả thật ông em rất yêu chúng em. Ông chăm chút góc học tập của chúng em. Ông treo một cái giá để sách vở và phân tầng trên cho em, còn tầng dưới cho em Lan. Ông theo dõi sự ngăn nắp, trật tự của chúng em. Hễ để sai chỗ là ông sửa lại. Lâu dần, em quen với sự ngăn nắp, muôn tìm vật gì thì tìm ồ chỗ của nó là thây ngay.

Buổi tối, ông thường dành thời gian kể chuyện cho chúng tôi nghe. Ông em đọc sách rất nhiều, ông biết rất nhiều chuyện. Ông thích nhất là sách nói về thế giới động vật và thực vật. Ông sưu tầm cho chúng em nhiều sách nói về cây côi và động vật xứ nóng ở châu Phi, Nam Mĩ hoặc các giông vật ở xứ lạnh, quanh năm tuyết phủ. Nhờ có ông mà chúng em hiểu biết nhiều hơn, chân trời kiến thức như rộng mở thêm ra, đầy thơ mộng.

Ông em ngủ rất ít. Người ta nói tuổi già thường như vậy, quả không sai. Trong nhà, ông thường là người ngủ muộn nhất. Ngày ngày, ông là người cuối cùng kiểm tra lại xem các cửa đã đóng chưa, sắp xếp lại các đồ vật để sai chỗ, rồi mới lên giường đi ngủ. Ông đang giữ gìn cuộc sống và sự bình yên cho chúng em.

  • Kết bài:

Thời gian đi qua không đợi chờ một ai. Ông em già đi mỗi ngày. Nhìn cái dáng đi lại lặng lẽ, nhẹ nhàng, mái tóc bạc như cước, nụ cười hiền hậu của ông, em mong ông sông lâu, sông mãi như loài cây xương rồng mà ông yêu mến.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang