Ngày hè nóng bức, Ve sầu dạo chơi dưới bóng cây, thong thả nhâm nhi giọt mật ong thượng hạng. Bất ngờ, bác Kiến đi qua với gói lương thực trên vai. Ve sầu châm chọc:
– Này bác Kiến ơi, nắng như thế này mà bác còn làm việc, tại sao bác không thư giãn chút?
Bác Kiến nhìn lên, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, đáp lại:
– Hè này làm việc chăm chỉ, để dành cho mùa đông sắp tới. Nếu không, gia đình tôi sẽ thiếu thốn.
– Ha ha, bác Kiến quá lo xa, giờ mới hè, mùa đông còn lâu mà. Còn mất thời gian thư giãn, nếm thử mật ong này, tôi dùng lương thực của hai ngày mới đổi được một giọt này đấy.
– Cảm ơn nhưng tôi không cần. Tôi đi làm việc!
Thời gian trôi qua, thu sang, đông tới, Ve sầu bất an với bàn tay trắng xóa của thời tiết. Một ngày, ve sầu nhìn thấy nhà kiến có đủ thức ăn ấm no. Ve sầu tự nhủ: “Nếu mình đã tích trữ từ hè, không đổi mật ong bằng lương thực, có lẽ không phải bây giờ mình phải đối diện với sự đói khát này”.