Chùa xa lần bước trèo lên Tay vin đá núi chênh vênh cõi nào Mây bồng bềnh xuống đèo cao Gió ru cành lá suối xao trắng nguồn Chim chiều hót vọng núi non Đâu đây tiếng mõ hãy còn như mơ Bâng khuâng chân bước ngẩn ngơ Nghe chừng lạc giữa đôi bờ thực hư Hình như có tiếng nhà sư Và hình như cả lòng từ “nam mô” Khói trầm bay giữa hư vô Người còn đứng đó mơ hồ có – không Bụi trần một thoáng sạch bong Còn đây trời đất với lòng mênh mang Rừng u tịch gió mây ngàn Hồn lâng lâng giữa vô vàn khói sương. Từ Xuân Lãnh 1978 (Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)