Thầy bói xem voi
Nhân buổi ế hàng, năm ông thầy bói[1] ngồi chuyện gẫu[2] với nhau. Thầy nào cũng phàn nàn không biết hình thù con voi nó thế nào. Chợt nghe người ta nói có voi đi qua, năm thầy chung nhau tiền biếu người quản voi, xin cho voi đứng lại để cùng xem.
Thầy thì sờ vòi, thầy thì sờ ngà, thầy thì sờ tai, thầy thì sờ chân, thầy thì sờ đuôi.
Đoạn năm thầy bói ngồi bàn tán với nhau.
Thầy sờ vòi bảo:
– Tưởng con voi như thế nào, hoá ra nó sun sun[3] như con đỉa.
Thầy sờ ngà bảo:
– Không phải, nó chần chẫn[4] như cái đòn càn[5].
Thầy sờ tai bảo:
– Đâu có, nó bè bè[6] như cái quạt thóc[7].
Thầy sờ chân cãi:
– Ai bảo, nó sừng sững như cái cột đình.
Thầy sờ đuôi lại nói:
– Các thầy nói không đúng cả. Chính nó tun tủn[8] như cái chổi sể[9] cùn.
Năm thầy, thầy nào cũng cho là mình nói đúng, không ai chịu ai, thành ra xô xát, đánh nhau toác đầu, chảy máu.
Chú thích:
[1] Người làm nghề chuyên đoán những việc lành, dữ cho người ta (theo mê tín). Thầy bói thường là người mù.
[2] Nói chuyện linh tinh cho qua thời gian.
[3] Co lại, chun lại thành các nếp.
[4] Tròn lẳn.
[5] Đòn làm bằng đoạn tre nguyên cả ống, đẽo vát hai đầu cho thon lại để xóc những bó củi, rơm rạ,… mà gánh.
[6] To ngang quá mức bình thường, làm mất cân đối, trông khó coi.
[7] Loại quạt lớn bằng tre phất vải, dùng để quạt cho thóc lép và bụi bay đi, tách khỏi thóc chắc.
[8] Rất ngắn.
[9] Chổi quét sân, thường làm bằng nhánh cây thanh hao.
(Theo Trương Chính)