Viết bài văn biểu cảm về một lần em cùng gia đình về thăm quê ngoại
- Mở bài:
– Giới thiệu chủ đề/đề tài có liên quan đến sự việc: quê hương, tình cảm gia đình
– Giới thiệu sự việc: Thời gian: mùa hè năm ngoái/Tết năm vừa rồi. Chuyến đi về thăm quê ngoại Mỹ Tho Tiền Giang.
– Nêu cảm xúc: Đó là một chuyến đi để lại trong tôi nhiều suy nghĩ và tình cảm sâu sắc, khiến tôi còn nhớ mãi.
Đoạn văn:
- Thân bài:
– Lần lượt kể, miêu tả và bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc về các sự kiện, sự việc đã diễn ra theo một trình tự hợp lí.
+ Chuẩn bị cho chuyến đi. Cảm xúc: hào hứng, hồi hộp, tưởng tượng mọi ở quê sẽ rất vui mừng khi mình trở về.
+ Trên đường về quê: Kể sự việc lên xe, miêu tả quang cảnh đồng quê (cánh đồng lúa, dòng sông, bầu trời,…)
+ Về đến quê, mọi người ra chào đón.
+ Miêu tả quang cảnh quanh nhà và khu vườn cây ăn trái (miêu tả căn nhà, những cây ăn quả, miêu tả vườn,…)
+ Bữa cơm trưa gia đình ấm áp (miêu tả một món ăn yêu thích nhất mà bà đặc biệt nấu cho mình)
+ Buổi chiều: chăm vườn, ra bờ sông thả diều, ra chợ phụ bà,….
+ Buổi tối: đi chùa, đi hội chợ, đi ăn, … Trò chuyện cùng bà.
Sáng hôm sau:
+ Sáng sớm cùng bà đi chợ, tham quan khu chợ.
+ Tham quan, trải nghiệm cuộc sống miền quê (tắm sông, câu cá,…)
Buổi trưa, sửa soạn trở về thành phố.
Giấy phút chia tay ông bà:
+ Ông bà lưu luyến đưa đến tạn ngoài cổng, tặng quà cho cháu.
+ Gửi cháu những lời dặn dò (gửi thư cho cháu).
Trên chuyến xe trở về: Miêu tả quang cảnh.
III. Kết bài:
– Khẳng định lại suy nghĩ, tình cảm đối với ông bà và quê hương.
– Hứa hẹn, mong ước: năm sau nếu có dịp, nhất định tôi sẽ tở về thăm ngoại, mua quà cho ngoại.
Bài văn tham khảo 1:
- Mở bài:
Trong những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ tôi, hình ảnh người bà hiền hậu và mái nhà nhỏ giữa vườn cây xanh mướt ở quê luôn là nơi tôi cảm thấy bình yên nhất. Dẫu cuộc sống có cuốn tôi đi xa, mỗi lần trở về thăm ngoại là mỗi lần tôi được sống lại với những kỷ niệm êm đềm, được đắm chìm trong tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho mình.
- Thân bài:
Hôm ấy, trời trong xanh và nắng nhẹ nhàng như đón chào chuyến hành trình của gia đình tôi về quê thăm bà. Con đường dẫn về làng quê dần thay đổi: những tòa nhà cao tầng lùi xa, nhường chỗ cho những cánh đồng lúa trải dài, những ngôi nhà mái ngói đỏ thấp thoáng sau rặng tre xanh. Không khí trong lành của miền quê như xoa dịu tâm hồn tôi sau những ngày bận rộn và ồn ào nơi phố thị.
Từ xa, tôi đã thấy bà đứng ở cổng, dáng người nhỏ bé, mái tóc bạc trắng, nụ cười hiền từ như nở rộ khi thấy cháu con trở về. Tôi vội vàng chạy đến ôm lấy bà, cảm nhận rõ hơi ấm quen thuộc và bàn tay gầy guộc của bà đặt lên đầu tôi. Bà mừng rỡ hỏi han từng người, ánh mắt đầy yêu thương và niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Ngôi nhà của bà vẫn giản dị như những năm tháng trước. Chiếc bàn gỗ cũ kỹ nơi bà thường ngồi têm trầu, chiếc giường tre mát rượi mà tôi từng nằm ngủ trưa, tất cả vẫn còn đó, nguyên vẹn như lưu giữ bao ký ức. Bà dẫn tôi ra vườn, nơi bà chăm sóc những cây ổi, cây mít và giàn bầu sai trĩu quả. Tôi nhớ lại những ngày thơ bé, khi mình còn leo trèo hái quả, chạy nhảy tung tăng trong khu vườn. Bây giờ, tôi đã lớn nhưng vườn cây vẫn vậy, vẫn tươi tốt như bàn tay của bà luôn cần mẫn chăm sóc.
Buổi chiều, tôi theo bà ra đồng. Cánh đồng quê rực rỡ ánh vàng của lúa chín, làn gió mát thổi qua làm tôi cảm thấy như được hòa mình vào thiên nhiên. Bà kể tôi nghe về những ngày xưa cũ, khi ông bà còn trẻ, những khó khăn, vất vả mà gia đình đã trải qua. Từng lời kể của bà không chỉ là câu chuyện mà còn là bài học về tình yêu lao động, sự kiên cường và lòng biết ơn cuộc sống.
Đêm đến, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi và bà ngồi bên hiên nhà, trò chuyện và ngắm sao. Bà nói: “Có con cháu về đây, bà vui lắm. Quê mình chẳng có gì nhiều, nhưng tình cảm thì lúc nào cũng đầy.” Câu nói ấy khiến tôi xúc động. Tôi hiểu rằng tình cảm gia đình là điều quý giá nhất mà không gì có thể thay thế. Dù cuộc sống có hiện đại và tiện nghi đến đâu, thì những khoảnh khắc được trở về với cội nguồn, với tình yêu thương của bà, luôn là điều làm tôi thấy hạnh phúc nhất.
Sáng hôm sau, khi rời quê để trở lại thành phố, lòng tôi ngổn ngang cảm xúc. Nhìn bà đứng trước cổng, ánh mắt già nua dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất bóng, tôi thấy tim mình chùng xuống. Tôi thầm hứa với lòng sẽ thường xuyên về thăm bà, để không bỏ lỡ những giây phút quý giá bên người thân yêu.
- Mở bài:
Chuyến về quê thăm bà không chỉ mang lại cho tôi niềm vui mà còn nhắc nhở tôi về những giá trị tốt đẹp của cuộc sống: tình cảm gia đình, sự bình dị của làng quê và ý nghĩa của việc sống chậm lại để cảm nhận những điều giản đơn nhưng đáng quý. Đối với tôi, những giây phút bên bà luôn là ký ức đẹp, là động lực để tôi sống tốt hơn và luôn nhớ về nguồn cội.
Bài văn tham khảo 2:
- Mở bài:
Tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với những chuyến về quê thăm ngoại, nơi có mái nhà tranh đơn sơ, vườn cây trái xanh um, và tiếng cười giòn tan của bà bên hiên nhà. Dù đã nhiều lần trở về, nhưng mỗi chuyến đi đều để lại trong tôi những cảm xúc đặc biệt, vừa ấm áp vừa sâu lắng, như một dòng suối nhỏ ngọt ngào tưới mát tâm hồn.
- Thân bài:
Hôm ấy, trời trong xanh, nắng nhẹ chiếu qua những hàng cây bên đường. Tôi cùng bố mẹ lên xe về thăm ngoại sau một thời gian dài xa cách. Từ khi chiếc xe rời khỏi thành phố, không gian xung quanh như thay đổi hẳn: những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho những cánh đồng lúa bát ngát, những hàng tre đong đưa trong gió. Tôi thấy lòng mình rộn ràng, háo hức như một đứa trẻ sắp được nhận quà.
Khi xe dừng trước cổng nhà ngoại, hình ảnh bà với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt hiền từ đang ngóng chờ khiến tim tôi như thắt lại. Ngoại mừng rỡ ra đón, nụ cười hiền hậu của bà như ánh nắng, xua tan mọi mỏi mệt của chuyến đi dài. Tôi chạy đến ôm chầm lấy ngoại, cảm nhận mùi hương quen thuộc của lá trầu bà thường ăn.
Ngôi nhà của ngoại vẫn giản dị như ngày nào, với mái lá cũ kỹ, những bức tường bằng đất và bộ bàn ghế gỗ bóng loáng vì thời gian. Ngoại dẫn tôi ra vườn, nơi có cây ổi sai trĩu quả mà tôi từng leo trèo khi còn nhỏ. Vườn của bà đầy ắp những cây trái: mít, xoài, chôm chôm… mỗi loại cây đều là minh chứng cho sự chăm chỉ và tình yêu thiên nhiên của bà.
Buổi chiều, tôi theo ngoại ra đồng. Những cánh đồng lúa chín vàng óng, trải dài tận chân trời, hòa cùng làn gió mát rượi làm tôi ngỡ như đang lạc vào một bức tranh đồng quê tuyệt đẹp. Ngoại kể tôi nghe những câu chuyện về cuộc sống làng quê, về những ngày chiến tranh gian khó mà bà đã trải qua. Mỗi lời kể đều mang theo sự bình dị, sâu sắc và đầy ắp tình yêu thương.
Đêm xuống, không khí làng quê trở nên yên bình đến lạ. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tôi và ngoại ngồi bên nhau trước hiên nhà. Ngoại cẩn thận đốt một nén nhang trước bàn thờ ông, rồi khẽ bảo: “Lâu lắm rồi con mới về, ông chắc cũng mừng lắm”.
Câu nói ấy làm tim tôi se lại. Tôi hiểu rằng thời gian đang trôi qua, ngoại cũng đã già đi nhiều, mái tóc bạc thêm, lưng còng hơn trước. Tôi thầm nhủ rằng phải trân trọng từng khoảnh khắc bên ngoại, bởi những giây phút quý giá này sẽ mãi là kỷ niệm đẹp trong lòng tôi.
Sáng hôm sau, khi tạm biệt ngoại để trở về thành phố, lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi buồn man mác. Tôi quay đầu lại nhìn ngôi nhà nhỏ bé dần trong tầm mắt, thấy bóng ngoại vẫn đứng đó, dáng người gầy gò khuất sau những bụi cây xanh rì. Lòng tôi bỗng vang lên một lời hứa: “Con sẽ về thăm ngoại thường xuyên hơn.”
- Kết bài:
Chuyến về quê thăm ngoại đã để lại trong tôi biết bao cảm xúc đẹp đẽ và những bài học quý giá. Tình yêu thương, sự bình dị và sức sống mạnh mẽ nơi làng quê luôn là nguồn động lực để tôi vững bước trên hành trình cuộc sống. Mỗi lần nhớ về ngoại, lòng tôi lại trào dâng niềm hạnh phúc và biết ơn vô hạn.
Bài văn tham khảo 3:
- Mở bài:
Đó là một ngày cuối tuần đầy nắng, cả gia đình tôi quyết định về quê thăm ngoại sau nhiều tháng bận rộn. Từ sáng sớm, chúng tôi đã chuẩn bị đồ đạc, nào là bánh kẹo, trái cây để mang biếu bà. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi thành phố, đưa chúng tôi qua những cung đường dài với cảnh sắc thay đổi dần. Từ những con đường đầy xe cộ, nhà cao tầng, khói bụi, không gian bỗng trở nên rộng mở hơn với những cánh đồng lúa trải dài, những hàng tre xanh rì đung đưa trong gió.
Tôi nhớ rõ cảm giác háo hức ấy, như một đứa trẻ sắp được nhận quà. Tâm trí tôi lấp đầy những ký ức về ngoại: nụ cười hiền hậu, giọng nói ấm áp, đôi bàn tay gầy guộc luôn chăm chút cho tôi từng chút một. Chỉ nghĩ đến việc được gặp lại bà, lòng tôi đã rạo rực niềm vui.
Khi xe vừa dừng trước ngôi nhà nhỏ ở đầu làng, hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là ngoại đang đứng tựa cửa, đôi mắt già nua nhưng sáng ngời ánh lên niềm vui. Dáng người ngoại nhỏ bé, mái tóc bạc phơ bay nhẹ trong gió, nụ cười hiền từ vẫn như ngày nào. Ngoại mừng rỡ đón chúng tôi bằng những cái ôm ấm áp, làm tôi cảm nhận được bao nhiêu yêu thương chất chứa trong từng cử chỉ.
Ngôi nhà của ngoại vẫn đơn sơ như trước, mái ngói cũ kỹ phủ đầy rêu phong, khu vườn nhỏ xanh um với những cây ổi, cây mít quen thuộc. Mỗi góc nhỏ nơi đây đều gợi lên trong tôi những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ. Tôi nhớ những buổi chiều leo trèo hái quả, những lần chạy tung tăng quanh sân trong tiếng cười giòn tan của ngoại.
Buổi sáng ở quê thật yên bình, không tiếng còi xe inh ỏi, chỉ có tiếng chim hót líu lo và tiếng gió nhẹ qua vườn cây. Ngoại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bà vẫn giữ thói quen ăn trầu, đôi bàn tay nhăn nheo cẩn thận têm từng miếng. Tôi ngồi bên cạnh, trò chuyện cùng bà, lắng nghe những câu chuyện giản dị nhưng thấm đẫm sự chân thành và yêu thương.
Ngoại dẫn tôi ra vườn, nơi bà trồng đủ loại cây trái. Cây ổi mà tôi từng trèo hái hồi bé giờ đây vẫn xanh tốt, trĩu nặng những quả ngọt. Ngoại vừa hái ổi vừa kể tôi nghe những câu chuyện về làng quê, về những ngày tháng khó khăn mà bà đã trải qua. Từng lời bà kể như một bài học sâu sắc, giúp tôi nhận ra giá trị của lao động, sự kiên trì và tình yêu gia đình.
Buổi chiều, tôi theo ngoại ra đồng. Khung cảnh cánh đồng lúa chín vàng óng ánh trong ánh nắng hoàng hôn khiến lòng tôi dâng lên niềm xúc động lạ thường. Ngoại chỉ cho tôi từng ngọn lúa, kể tôi nghe về cách người nông dân chăm sóc ruộng đồng. Đó là những điều giản dị nhưng lại mang đến cho tôi sự kính trọng và cảm phục đối với công sức của những con người nơi quê nhà.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày hôm sau, chúng tôi phải tạm biệt ngoại để trở về thành phố. Giây phút chia tay, lòng tôi trĩu nặng. Tôi thấy ngoại đứng trước cổng, ánh mắt già nua dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất dần. Dáng bà nhỏ bé và gầy gò hơn so với lần gặp trước, điều đó khiến tôi không khỏi chạnh lòng.
Những lời dặn dò của bà vẫn văng vẳng bên tai tôi: “Ráng học hành chăm chỉ, sống tốt con nhé. Khi nào rảnh thì về thăm ngoại.” Tôi hứa với lòng mình sẽ sắp xếp thời gian để về quê nhiều hơn, để không bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá bên người bà kính yêu.
Chuyến về quê thăm ngoại không chỉ mang lại niềm vui mà còn giúp tôi nhận ra nhiều giá trị trong cuộc sống. Đó là tình yêu thương gia đình – nơi luôn dang rộng vòng tay đón ta về, là sự bình dị nhưng tràn đầy ý nghĩa của cuộc sống nơi thôn quê, và là bài học về lòng biết ơn đối với những người đã hy sinh thầm lặng để nuôi dưỡng ta trưởng thành.
Mỗi lần nghĩ về ngoại, lòng tôi lại trào dâng nỗi nhớ và sự yêu thương vô hạn. Dù cuộc sống có bận rộn thế nào, tôi sẽ luôn trân trọng những giây phút bên ngoại, để tình cảm gia đình mãi là nguồn động lực lớn lao trong cuộc đời mình.
- Kết bài:
Chuyến về quê thăm ngoại là một hành trình không chỉ để tìm về cội nguồn, mà còn là dịp để tôi cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu thương gia đình. Đó là những khoảnh khắc đáng nhớ, giúp tôi thêm yêu quý quê hương, thêm trân trọng những giá trị giản dị nhưng bền vững trong cuộc sống. Và hơn hết, đó là sợi dây gắn kết tình cảm giữa tôi và ngoại – người bà mà tôi luôn kính trọng và yêu thương.