viet-bai-van-bieu-cam-ve-nguoi-em-yeu-thuong-nhat

Viết bài văn biểu cảm về người em yêu thương nhất

Viết bài văn biểu cảm về người em yêu thương nhất

  • Mở bài

Gia đình là tất cả những gì quý giá và có ý nghĩa nhất đối với mỗi con người. Tôi yêu thương và trân trọng từng giây ,từng phút được ở bên gia đình. Nhưng có một người tôi yêu, rất yêu, yêu lắm đã ra đi và bây giờ dẫu làm cách nào tôi cũng chẳng thể nào níu người về khỏi vòng tay của tử thần. Ba tôi đã sớm rời bỏ mẹ con tôi. Đối với tôi, đó là một mất mát không bao giờ bù đắp được.

  • Thân bài

Mẹ rất ít khi nói về ba. Khi tôi hỏi, mẹ lại bảo mẹ đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình. Thời gian trôi đi, tôi dần hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó. Mặc dù câu nói của mẹ luôn chứa đầy những mâu thuẫn.

Người không hiện hữu bên tôi nhưng tôi chắc chắn rằng tôi yêu người hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Gia đình tôi chỉ toàn là phụ nữ, tôi lại không có anh trai. Tôi khao khát có một người đàn ông để mẹ tôi tựa vào mỗi khi bà mỏi mệt, một người đàn ông chở tôi đi học hằng ngày và đi họp phụ huynh cho tôi.

Tôi yêu ba nhiều lắm, yêu qua tưởng tượng. Tôi tự hiểu nếu bây giờ ba còn sống thì tôi sẽ như thế nào? Hay chính ba đã ruồng bỏ mẹ con tôi chứ không phải bị tử thần cướp đi như mẹ từng nói?

Tôi chẳng quan tâm. Ai nói gì tôi cũng chẳng cần biết. Tôi khao khát có ba, và sự thật chỉ có thế. Nếu ba bị tử thần cướp đi, lớn lên tôi sẽ làm bác sĩ để chẳng còn đứa trẻ nào trên thế giới này phải mất cha. Nếu ba thật sự ruồng bỏ mẹ con tôi, tôi cũng sẽ chấp nhận và tha thứ tất cả.

Biết được nỗi lòng của tôi, mẹ cố gắng làm tốt cả hai vai trò: người cha và cả người mẹ. Điều này càng khiến tôi đau lòng hơn khi bà phải gánh trên mình một gánh nặng quá lớn. Tạm hài lòng với hiện tại, tôi vẫn không ngớt gọi ba trong vô vọng: “Ba ơi!”.

Phải chi tôi được người tập đi xe đạp, điều mà tất cả những đứa trẻ hàng xóm đều được hưởng. Phải chi tôi được ba dẫn đi ăn tối mỗi cuối tuần và tôi sẽ thỏ thẻ với ba tôi đang thích anh chàng nào trong lớp – điều mà mẹ tôi chẳng bao giờ hiểu được. Phải chi có ba trong nhà, tôi sẽ không phải tự đóng cánh cửa tủ bị rớt và thay bóng đền neon mới mỗi khi nó chết.

Phải chi có ba! Vào Ngày của cha tôi sẽ đánh đàn tặng ông một bản nhạc thật hay…

Có khi tôi tự nghĩ, mình đang yêu thương một người không hiện hữu bên mình và có thể người đó cũng chẳng biết được tồn tại của tôi. Nhưng tôi tin và tin lắm. Tôi tin rồi người ấy sẽ biết được tấm lòng của tôi. Ta yêu thương một người nhưng không được đáp lại, điều đó thật đau đớn. Còn tôi, tôi yêu thương nhưng chẳng biết người tôi yêu thương ở đâu, điều ấy còn đau đớn hơn.

Mỗi khi chán nản, tôi cứ nghĩ về ba. Tôi tự nhủ không có ba, tôi phải trở nên cứng rắn hơn. Mỗi khi nhớ ba, tôi tạm chấp nhận với ý nghĩ rằng: Người đang ở đâu đó rất xa nhưng đang quay về tìm tôi.

  • Kết bài

Thời gian đã giúp tôi trưởng thành. Tình yêu thương không có khái niệm thật nguyên vẹn bởi chẳng vui mà cũng chăng buồn. Tôi chôn chặt trong tim tình yêu nhưng lại thả những ý nghĩ của mình đi. Phải! Rồi một ngày nào đó, người thân yêu nhất của tôi sẽ trở về!

Bài mẫu 2:

Ngoại tôi

  • Mở bài

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định tuổi thơ tôi là một chuỗi ngày dài đau khổ hay tràn đầy hạnh phúc ấm êm. Chín tháng đầu lòng xa rời vòng tay cha mẹ, tôi được ngoại ẵm bồng nuôi dưỡng lớn khôn. Lúc ấy, tôi còn quá nhỏ để nói một lời biết ơn nhưng có lẽ tự đáy lòng tôi đã thốt lên như vậy. Chính ngoại là chiếc phao giữa đại dương cứu vớt tôi trước phong ba sóng gió của cuộc đời.

  • Thân bài 

Tôi không sao quên dược những lúc ngã bệnh, bà luôn ở cạnh giường san sóc cho tôi. Bà thường ôm tôi vào lòng rồi âu yếm vuốt ve. Những lúc ấy tôi thường làm nũng và được bà chiều chuộng đủ điều. Đúng là trẻ con – tuổi thần tiên mơ mộng. Tôi còn nhớ như in, vào một buổi chiều mưa tầm tã, tôi xin bà ra ruộng bắt cua cùng lũ trẻ trong làng. Bà không cho phép nhưng tôi vẫn trốn đi khi bà vừa thiu ngủ. Tôi đã cãi lời bà, cùng bọn nhóc tha hồ vọc nước tắm mưa. Chúng tôi lên tận nương “chùm bầu”, bãi cát xa làng để đùa giỡn nghịch phá.

 Khoảng hai giờ, sau khi đã thỏa thích những trò tinh quái trẻ con, chúng tôi trở về, đứa nào đứa nấy lạnh run như cầy sây. Đến nhà, bà không mắng, không la nhưng tôi biết bà rất giận. Khuya ấy, cơn sốt đã hành tôi nóng suốt đêm. Bà phải dậy bắc nước, nấu cháo và mua thuốc cho tôi trong khi màn đêm vẫn còn mù mịt, ngoài trời lạnh căm, vạn vật đang im lìm ngái ngủ. Tôi ân hận vô cùng, cầm bát cháo trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt.

Những giọt lệ muộn màng đã hòa quyện vào bát cháo trắng tinh, khi ấy, tôi mới thấu hiểu tâm hồn ngoại cao cả và đáng trân trọng biết dường nào. Bà đã khóc vì thương tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ và thương bà vô hạn. Bà đã sống trọn đời vì tôi – một sự hy sinh giàu tình thương thật là cao quý mà đối với tôi nó sáng tỏ như trăng rằm, nóng hừng và bất diệt như ánh hào quang. Mái tóc muối tiêu, dài búi cao, dáng người thân đậm, nước da ngăm đen vì lam lũ gió sương và nụ cười nhân hậu đã đi vào hồn tôi, gắn bó, gần gũi, thiêng liêng trong cuộc sông hằng  ngày, hòa quyện vào hơi thở và máu thịt tôi tự thuở nào.

Đêm đêm bà thường vuốt tóc tôi, đưa tôi vào khu vườn với vầng trăng cố tích huyền ảo, gợi lên thế giới ngày xửa ngày xưa một điệu hồn mềm mại trong sáng vút ngân tự trái tim nồng nàn yêu thương của ngoại trong những lời ru đong đầy vành nôi… tất cả đã thấm vào tâm hồn tôi tự bao giờ. Dòng nước ngọt ngào của tình bà cháu đã làm mát hồn tôi, ươm lên mảnh đất tâm hồn những hạt giống tốt lành đầu tiên để từ đó nảy mầm xanh tươi vươn lên đón nhận nắng gió của cuộc đời.

Thế giới tuổi thơ – thế giới của trí tưởng tượng bay bổng ấy thật kỳ diệu, gắn bó sâu xa tựa như trở thành hơi thở, thành máu thịt nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Và cũng chẳng biết tự bao giờ, tất cả những tình cảm sâu nặng tôi đều dành trọn cho bà.

Một lần, khi bà đi vắng, tôi cùng mấy nhóc gần nhà rủ nhau thả diều, tắm dập. Với chúng tôi, được chạy nhảy ngoài đồng và buông mình xuống dòng nước mát thì sung sướng và hạnh phúc biết bao. Một đứa con trong nhóm tôi đứng trốn nấc thang chìm dưới đáy đập, còn dư cả hai phần ba thân ngươi lồ lộ trên mặt nước, ngỡ cạn, tôi liền nhảy xuống. Thế là điều chẳng lành xảy ra. Dòng nước cứ xoáy chảy mặc cho tôi cố vùng vẫy như cá cắn phải câu.

May cho tôi là có người đến cứu kịp thời, nếu không thì tôi đâu có còn ngồi đây để viết những dòng cảm xúc đang dâng tràn làm tôi nghẹn ngào đến tuôn tràn nước mắt. Chẳng may cho tôi là bà đã biết chuyện và tôi bị một trận đòn nên thân. Tôi biết bà đánh tôi nhưng bà còn đau hơn tôi gấp bội. Nỗi đau đó là tình yêu thương, là lòng hy sinh cao cả của bà dành cho tôi. Những vết roi ấy là trái tim, là tâm hồn, là lòng yêu thương nón đi để biên thành hành động.

Đó cũng là bài học nhớ đời để tôi không còn bướng bỉnh đi tắm đập, bắt cua hay thả diều cùng lũ bạn. Trong thâm tâm tôi, ngoại là quê hương, là biển cả, là nguồn cội. Đắng cay, khổ cực nhưng ngoại vẫn âm thầm chịu đựng bởi ngoại là người mẹ tinh thần, là chỗ dựa vững chắc của đời tôi. Tôi cứ tự hỏi mình, khi viết đến những dòng chữ này, liệu mình có làm dược như ngoại – một sự hy sinh cao quý. Tôi cũng là con gái, mai đây cũng sẽ trở thành một người mẹ, một bà ngoại, vậy đó, đặt mình vào hoàn cảnh như ngoại, tôi càng thấy được sự hi sinh cao cả biết dường nào.

Đối với các bạn thì cha là cánh chim cho bạn chắp cánh vào đời, mẹ là dòng sữa dịu ngọt, là cánh hoa thơm ngát cho bạn cài lên ngực thì với tôi, ngoại vừa là cánh chim, cánh hoa, vừa là con tàu chở tôi vượt sóng gió trùng dương. Trong tôi ngoại là tất cả, chỉ có ngoại mới đêm lại niềm vui và hạnh phúc cho tôi. Từ bé đến lớn, tôi chưa nhận được từ cha mẹ một tình yêu dịu ngọt hay một nụ hôn thắt chặt tình máu mủ. Tôi thường ao ước được hưởng hơi ấm hạnh phúc gia đình. Những lời tôi thốt ra tự đáy lòng không phải để mọi người hiểu mà để tự khẳng định công lao to lớn của ngoại đã dành cho tôi.

Thực sự là tôi phải cố gắng lắm mới viết tiếp được bởi vì cảm xúc cứ tràn về, tràn đầy ký ức. Lời ru ngọt ngào như lời tâm sự của lũy tre soi bóng xuống dòng sông, à ơi, ơi à vẫn từng đưa tôi vào giấc ngủ nồng say. Lời ru ấy nay đã xa. Người ta bảo lời ru chia đôi cũng vì thế, một nửa cho tuổi thơ và một nửa cho ngày mai, một nửa cho tâm hồn ngây thơ trong trắng và một nửa cho nỗi đau dằn vặt. Sao ngày xưa tôi lại có thể vô tư và hồn nhiên đến thế, có hiểu gì qua lời ru của ngoại để bây giờ cứ mãi ước ao được sống lại những ngày xưa.

Những kỷ niệm buồn vui của bà cháu tôi là thế đó. Nó thật sâu sắc, tha thiết, ấm nồng và không bao giờ phai nhạt. Nó sẽ là hành trang, là ký ức góp thêm sức mạnh để tôi vững bước vào tương lai. Giờ đây, đã gần một năm xa ngoại, hàng tháng tôi vẫn nhận được món tiền nhỏ của ngoại gởi cho cùng với lời khuyên “ráng học nha con! Học để nên người”, cầm món tiền trên tay mà tôi bồi hồi xúc động.

Tôi bỗng nhớ tha thiết về những ngày xưa. Có gì cay cay nơi khóe mắt tôi khi nghĩ đến hình ảnh ngoại già tháng ngày cô đơn, quạnh quẽ, ngày ngày nhổ cỏ, tưới rau để kiếm tiền nuôi tôi ăn học thành người. Tôi không thể nào đếm được những giọt nước mắt nhớ nhung của bà cháu tôi, đã hòa thành dòng chảy – dòng chảy đượm một tình yêu nồng cháy. Tấm lòng ngoại đã hóa thành biển. Ngoại là biển nhưng biển không là ngoại. Biển trường tồn vĩnh cửu mà ngoại thì chỉ một ngày không xa nữa sẽ không còn…

  • Kết bài

Ngoại yêu, hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự sâu thẳm tâm hồn tôi vừa cao cả, trang trọng, vừa xiết bao bình dị, gần gũi. Hình tượng ngoại hiền đã khơi nguồn cho hồn tôi cất cánh tới tương lai rộng mở bao la. Ngoại là người tôi yêu thương nhất. Ngoại là con tàu đưa tôi vượt bốn bể trùng dương, là hành trang tôi mang theo suốt nẻo đường đời và luôn ngự trị trong trái tim tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang