viet-bai-van-trinh-bay-suy-nghi-va-cam-xuc-cua-em-ve-mot-lan-cung-gia-dinh-ve-que-tham-ong-ba

Viết bài văn trình bày suy nghĩ và cảm xúc của em về một lần cùng gia đình về quê thăm ông bà

Viết bài văn trình bày suy nghĩ và cảm xúc của em về một lần cùng gia đình về quê thăm ông bà

  • Mở bài:

Nhà thơ Đỗ Trung Quân đã từng viết: “Quê hương nếu ai không nhớ / Sẽ không lớn nổi thành người”. Quê hương với những điều bình dị, thân thuộc mãi mãi là nỗi nhớ thương trong tâm trí của mỗi con người. Mùa hè vừa rồi tôi cùng gia đình về quê thăm ông bà, tôi lại như được quay về với những giá trị cội nguồn, nơi có tình yêu thương đong đầy và những kỷ niệm êm đềm không thể nào quên. Đó là chuyến đi đã khắc ghi trong tôi nhiều suy nghĩ và cảm xúc tốt đẹp khiến tôi còn nhớ mãi.

  • Thân bài:

Đó là một ngày cuối tuần mùa hè, gia đình tôi quyết định trở về quê thăm ông bà sau nhiều tháng không gặp. Cả nhà ai cũng háo hức, nhất là tôi, bởi trong lòng tôi luôn chứa đựng một nỗi nhớ da diết về ngôi nhà nhỏ ở quê – nơi tôi đã từng gắn bó trong những tháng hè tuổi thơ.

Từ sáng sớm, gia đình tôi đã chuẩn bị hành lý và những món quà nhỏ mang về biếu ông bà. Khi chiếc xe rời khỏi thành phố, không khí ồn ào dần nhường chỗ cho sự yên bình của vùng quê. Qua cửa sổ, tôi thấy những cánh đồng lúa xanh mướt, những rặng tre cao vút như chào đón chúng tôi.

Suốt dọc đường, tôi cảm nhận rõ niềm vui của cả nhà. Bố mẹ trò chuyện, còn tôi thì tưởng tượng về hình ảnh ông bà đang chờ trước hiên nhà. Những ký ức tuổi thơ chợt ùa về long lanh như mặt nước mùa thu. Những buổi chiều chơi đùa dưới gốc ổi, những món ăn thơm ngon bà nấu, và cả những câu chuyện ông kể về làng quê. Chao ôi, sao mà nhớ quá.

Thoáng chốc, xe đã đến quê. Ánh chiều nghiêng nghiêng trên bóng dừa. Khi xe vừa đến đầu làng, tôi đã thấy bóng dáng ông bà từ xa. Ông đứng tựa cửa, còn bà với nụ cười hiền hậu, ánh mắt rạng ngời niềm vui. Tôi lao nhanh đến ôm chầm lấy bà, cảm nhận được hơi ấm thân thuộc mà tôi luôn khắc ghi.

Vẫn còn đây biết bao hình ảnh mến yêu. Ngôi nhà của ông bà vẫn đơn sơ như ngày nào, mái ngói cũ kỹ phủ đầy rêu phong, khu vườn nhỏ trước nhà vẫn xanh tươi với giàn bầu, giàn mướp trĩu quả. Tôi thích thú chạy quanh nhà, thăm lại từng góc nhỏ quen thuộc. Mỗi nơi đều gợi lên những ký ức ngọt ngào của tuổi thơ.

Bà nhanh nhẹn vào bếp chuẩn bị bữa ăn, còn ông ngồi bên hiên nhà kể tôi nghe những câu chuyện về ngày xưa. Giọng ông trầm ấm, đôi mắt ánh lên niềm tự hào khi kể về những ngày lao động vất vả nhưng đầy ý nghĩa. Từng lời kể của ông làm tôi thêm hiểu và yêu quê hương, nơi chứa đựng những giá trị bền bỉ mà giản dị. Đêm hôm ấy, cả nhà đã có một bữa ăn tối thật ấm áp.

Buổi sáng ở quê thật yên bình. Tôi tỉnh giấc bởi tiếng chim hót líu lo, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua khung cửa sổ. Bà đã dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn những món ăn mà tôi thích nhất: bát canh cua đồng, đĩa rau luộc xanh mướt và cá kho thơm lừng.

Sau bữa sáng, tôi cùng ông ra thăm vườn. Ông dẫn tôi đi dọc theo những luống rau mà ông chăm sóc mỗi ngày, chỉ cho tôi từng loại cây, cách trồng và chăm bón. Tôi cảm nhận rõ niềm đam mê và tình yêu của ông dành cho mảnh đất quê hương.

Buổi chiều, cả nhà cùng nhau ra cánh đồng. Nhìn những cánh đồng lúa chín vàng, hương lúa thơm ngát hòa quyện trong gió, tôi thấy lòng mình thật thanh thản. Bố mẹ cùng ông bà trò chuyện rôm rả, còn tôi thì mải mê ngắm cảnh, lưu giữ từng khoảnh khắc đẹp đẽ này.

Thời gian trôi qua nhanh chóng như bóng trăng qua trên ngọn dừa xanh. Ngày hôm sau, gia đình tôi phải rời quê để trở về thành phố. Giây phút chia tay, lòng tôi chợt trĩu nặng. Ông bà đứng trước cổng, ánh mắt lưu luyến dõi theo chúng tôi cho đến khi xe dần khuất sau lũy tre làng.

Tôi không khỏi nghẹn ngào khi nghĩ đến dáng người gầy guộc của ông bà. Những năm tháng tuổi già, ông bà vẫn ngày ngày chăm sóc nhà cửa, vườn tược, vẫn luôn dành trọn vẹn tình yêu thương cho con cháu. Tôi thầm nhủ sẽ cố gắng thu xếp để về thăm ông bà nhiều hơn, bởi tôi biết rằng những giây phút được ở bên ông bà là vô giá.

Có người nói rằng: “Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người”. Quả thật là như vậy. Chuyến về quê thăm ông bà không chỉ là một dịp để nghỉ ngơi mà còn là một hành trình cảm xúc giúp tôi nhận ra nhiều giá trị quý báu trong cuộc sống, thêm yêu thương gắn bó với gia đình, quê hương của mình. Tôi hiểu rằng, quê hương không chỉ là nơi chôn nhau cắt rốn, mà còn là nơi lưu giữ tình yêu thương và những bài học sâu sắc về đạo lý làm người. Tình cảm của ông bà dành cho gia đình khiến tôi thêm trân trọng tình thân, biết ơn những gì mình đang có. Đó là động lực để tôi sống tốt hơn, cố gắng học tập và làm việc để không phụ lòng ông bà.

  • Kết bài:

Cây có cội, nước có nguồn / Con người có tổ tiên luôn nhớ về. Chuyến về quê thăm ông bà là một kỷ niệm đáng nhớ trong tôi. Đó không chỉ là những giây phút vui vẻ, bình yên, mà còn là cơ hội để tôi lắng nghe, cảm nhận và thêm yêu thương ông bà của mình. Những ký ức ấy sẽ luôn là nguồn động lực và niềm an ủi trong hành trình cuộc sống, giúp tôi luôn nhớ về cội nguồn và những giá trị thiêng liêng của tình thân và quê hương. Nhất định, mùa hè năm sau tôi sẽ trở về thăm ông bà và tặng ông bà món quà như lời tôi đã hứa trước lúc chia tay.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang