Kể chuyện biểu cảm về một số phận đáng thương trong thành phố nơi em ở
- Mở bài:
Trong thành phố rộng lớn này, có rất nhiều người có những hoàn cảnh vô cùng cực khổ, khó khăn như là: những người vô gia cư, những em bé không cha không mẹ,…nhưng một hoàn cảnh mà tôi được trông thấy rất đáng thương ngoài đời đó chính là những em bé mưu sinh kiếm sống từ nhỏ.
- Thân bài:
Khi đi ngoài đường, như những lúc đi ăn, đi chơi bạn sẽ thường trông thấy những em nhỏ bán vé số hoặc bán bánh, kẹo để mưu sinh hằng ngày. Có ngày nọ, tôi đi ăn cùng bố mẹ, bỗng tôi thấy có một bé gái bán vé số dạo không một ai đi theo cùng, đội nón kết. Ngoài đường thì nắng nhưng trên người em chỉ là một bộ đồ đơn giản ở nhà, làn da đen vì phải đi nắng ở ngoài đường quá nhiều trông rất đáng thương.
Tôi thấy em mời hết người này đến người khác, nhưng ai cũng lắc đầu xua tay không mua. Nhìn vẻ mặt em toát lên nỗi buồn buồn. Khi em mời đến bàn gia đình tôi, bố tôi thì không mua. Ánh mắt em chờ đợi. Có một chút thất vọng, em cố nén hơi thở khi bố tôi lắc đầu. Đôi mắt như sắp trào nước mắt. Nhưng mẹ tôi thấy em tội nên cũng mua vài tờ. Vừa trả tiền xong, em liền rối rít cảm ơn.
Tôi nhìn em chăm chú. Chiếc áo thun đã cũ, một vài chỗ đã buông chỉ. mái tóc rối xù như đã nhiều ngày chưa được chải chuốt. Đôi dép lê cũ kĩ mòn gót lỏng lẻo nâng đôi chân bé xíu. Không biết em từ đâu tới. Có lẽ tối nay, em sẽ phải ngủ trong một nơi tồi tàn nào đó trong thành phố này.
Trên tay em vẫn còn cầm cả cọc vé số dày. Nhìn có vẻ như hôm nay em bán không được nhiều cho lắm. Khi thấy được sự mưu sinh cực khổ từ nhỏ của em ấy, không được đi học từ bé, tôi cảm thấy tội em ấy vô cùng.
Trên đất thành phố Hồ Chí Minh này, vẫn còn rất nhiều người có số phận đáng thương. So với em bán vé số mà tôi thấy thì mình sung sướng cả bội lần, được ăn ngon mặc đẹp, được đi học và có bạn bè, còn em ấy thì không. Cái mà ta đang có không phải là ai cũng có được nên cần phải biết quý trọng điều đó. Chúng ta cũng cần phải biết sẻ chia, đồng cảm với những người có số phận hoàn cảnh đáng thương. Triệu người đồng lòng, nhất định điều kì diệu sẽ đến.
- Kết bài:
Cuộc sống vốn không công bằng. Bởi thế, để không gánh chịu những khổ đau, mỗi người đều rất nỗ lực học tập, làm việc, vươn lên. Đêm ấy, hình ảnh em bé bán vé số rách rưới, đáng thương cứ ám ảnh trong tôi. Có lẽ sau này, nếu tôi trở thành người thành đạt, tôi sẽ làm điều gì đó có ý nghĩa để giúp đỡ những em bé nghèo khó trong thành phố này. Chắc chắn rồi, vì đó là một hành động cao đẹp, rất nên làm lấy.
- Kể lại một việc tốt mà em đã làm: giúp bà cụ qua đường
- Viết bài văn biểu cảm về số phận đáng thương của những em bé cơ nhỡ
- Nghị luận: “Trên đời này, chỉ có một thứ mà ta phải cúi đầu thán phục đó là tài năng và chỉ có một thứ mà ta phải quỳ gối tôn trọng đó là lòng tốt”