Bài thơ: Việt thiền sơ tổ Trúc Lâm

Việt thiền sơ tổ Trúc Lâm

Người lên đỉnh núi cheo leo
Bỏ trang huyễn mộng lưng đèo nắng sương
Người ngồi giữa cõi vô thường
Hỏi đâu xứ sở cội nguồn tử sinh
Người về cởi áo vô minh
Cửa “Không” trăng chiếu tâm bình lặng trong
Bụi trần rũ xuống hư không
Gậy thiền một bóng thong dong độ đời
Đầu Đà hạnh Trúc Lâm ơi
Dấu chân Yên Tử, đất trời Phù Vân
Đóa hoa thiền nở trắng ngần
Pháp âm thâm diệu vọng ngân ngút ngàn
Áo sồng tỏa mát nhân gian
Cho non sông kết trái vàng phật tâm

Người về đỉnh núi hóa thân
Trải mây yên nghỉ mấy tầng trời cao
Gậy thiền gác lại trăng sao
Trả thân huyễn mộng nhập vào Chân Như
Cõi đời cát bụi phù hư
Ngàn năm mây trắng phiêu du đất trời

Từ Xuân Lãnh 1999
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang