Phân tích “Muối của rừng” của Nguyễn Huy Thiệp.
I. Mở bài:
– Giới thiệu khái quát về tác giả Nguyễn Huy Thiệp (những nét chính về con người, cuộc đời, đặc điểm sáng tác,…)
– Giới thiệu khái quát về truyện ngắn “Muối Của Rừng” (xuất xứ, những đặc sắc về nội dung, nghệ thuật,…)
II. Thân bài:
– Hình ảnh ông Diểu vào rừng săn thú và bắn được một con khỉ đực.
– Sự thức tỉnh của ông trước thiên nhiên.
– Hình ảnh đẹp về gia đình khỉ đực và khỉ cái.
– Ông Diểu động lòng trắc ẩn và cứu sống khỉ đực.
– Sự xuất hiện đẹp đẽ thiên nhiên với loài hoa tử huyền mang đến may mắn.
Truyện chia làm 2 tuyến:
– Ông Diểu >< gia đình nhà khỉ: quan hệ kẻ đi chinh phục – kẻ bị chinh phục, thủ phạm – nạn nhân, kẻ đi săn – con mồi, con người – thiên nhiên, kẻ độc ác – nạn nhân xấu số…
→ Mỗi mối quan hệ sẽ chi phối đến hành động, tâm trạng của nhân vật.
– Gia đình nhà khỉ: khỉ con – với bố; khỉ vợ – với chồng.
→ Mối quan hệ ruột thịt, gia đình = thiêng liêng và nghĩa tình; kiên trì, bền bỉ bám đuổi đến cùng.
– Ông Diểu với chính mình: kẻ ác và cái thiện, cái tôi ích kỉ và lương tri…
4. Các chi tiết làm thay đổi:
+ ông Diểu băng vết thương cho khỉ bố.
+ Khi mẹ bám riết lấy ông Diểu
+ Khỉ con lấy súng và rơi xuống vực trong tiếng kêu khủng khiếp
+ ông Diểu Trần truồng đi về
+ Ông Diểu gặp hoa tử Huyền
– Gia đình nhà khỉ: bình yên, hạnh phúc -> gặp nạn bất ngờ, đột ngột bỗng chốc rơi vào hoàn cánh éo le.
– Ông Diểu bắn khỉ – chữa vết thương cho khỉ và thả khỉ.
– Ông Diểu có áo quần và súng ống => Trần truồng và trắng tay.
Qua các chi tiết thấy đuọc sự thay đổi của ông Diểu:
Từ ác – thiện
Từ kẻ đi chinh phục – người bị chinh phục
Từ kẻ hủy diệt thiên nhiên – chữa lành cho T thiên nhiên.
Từ kẻ u mê trong tội ác – tỉnh thức trong tình thương
Từ người gây tội ác – kẻ truy đuổi cái ác đến tận cùng = đến cái thiện.
=> nguyên nhân thay đổi:
Do tình nghĩa của gia đình nhà khỉ làm lay động trái tim ông Diểu.
Do lương tri vẫn còn ẩn sau trong tâm hồn, trái tim ông.
5. Đánh giá:
– Ông Diểu: người truy đuổi đến tận cùng của cái ác…kiểu nhân vật đa nhân cách.
– Tư tưởng chủ đề: Tác phẩm đặt ra rất nhiều vấn đề:
+ mối quan hệ giữa thiên nhiên và con người.
+ Mối quan hệ giữa cái thiện và ác.
+ Niềm tin vào sự tồn tại và thức tỉnh lương tri.
6. Đánh giá nghệ thuật
7. Thông điệp:
– dựa vào sự thay đổi và tư tưởng chủ đề rút ra thông điệp
8. Nhan đề:
– Muối của rừng: tác phẩm không nói đến muối, nhắc đến muối.
– thực tế muối ở biển nhưng nhan đề lại nói muối của rừng
=> nhan đề là một ẩn dụ sâu sắc.
+ muối ẩn dụ cho điều gì??? Vị mặn? => mặn của cái gì? Sự cần thiết và gia vị thiết yếu? => cái gì cần và gia vị cho món ăn nào?
+ sự nghịch lí muối của rừng muốn nói đến những nghịch lí nào? Từ nghịch lí đó rút ra ý nghĩa gì???
P/s: Từ nhân vụ đọc truyện Muối của rừng một lần và tâm sự 2 lần với cựu hs chuyên Lam Sơn mình rút ra cách dạy đọc hiểu truyện như vậy.
Chút sẻ chia tận nơi sâu thẳm nhất của cõi lòng một giáo khổ trường tư sẽ giúp ích các thầy cô.
RẤT MONG ĐƯỢC SỰ GÓP Ý VÀ BÌNH LUẬN CỦA CÁC THẦY CÔ A!
Viết tại biển 23/7/2024
III. Kết bài:
– Khẳng định lại nội dung, nét đặc sắc nghệ thuật của Nguyễn Huy Thiệp. Từ đó nhắc nhở con người phải biết bảo vệ và yêu thiên nhiên
Bài văn tham khảo 1:
Mở bài:
Nguyễn Huy Thiệp là một nhà văn có rất nhiều những đóng góp trong công cuộc đổi mới nền văn xuôi Việt Nam đương đại. Ông có một kho tàng những truyện ngắn hấp dẫn đề cập đến nhiều vấn đề của đời sống và thiên nhiên. Một trong số đó là truyện ngắn “Muối của rừng” sáng tác năm 1986. Tác phẩm là sự đấu tranh của cái thiện và cái ác, để rồi lòng trắc ẩn và lương thiện hiện lên thật đẹp đẽ.
Thân bài:
Tác phẩm là quá trình đi săn của ông Diểu theo trình tự thời gian từ lúc ông lên núi săn mồi đến lúc trở về. Ông Diểu đã nhắm trúng và bắn con khỉ đực. Nhưng khi khỉ bố ngã xuống đất, cả đàn khỉ hỗn loạn chạy đi thì ông Diểu lại lo lắng và sợ hãi. Đây là lúc lương tâm của ông trỗi dậy, ông thấy như mình đang làm điều ác. Hình ảnh con khỉ cái quay lại cứu khỉ đực, ông coi đó là một điều giả dối rồi dọa khỉ cái chạy đi. Nhưng khỉ cái bỏ đi rồi lại chạy về cứu khỉ đực. Chính việc nhìn thấy con khỉ nhỏ rơi xuống vực khiến cho lương tâm ông trỗi dậy nhiều hơn. Ông tái mặt rồi kinh hoàng trước sự việc vừa xảy ra. Sau đó ông lại vô tình gặp lại con khỉ đực mà mình đã bắn. Lần này nhìn thấy con khỉ bị thương trong ông lại dâng lên sự thương lại. Từ một người đi săn với lòng ác bắn con mồi, nhưng giờ đây lương tâm và lòng trắc ẩn của một con người khiến ông quyết định cứu con khỉ. Ông kiếm lá đắp lên miệng vết thương cho nó, lại lấy chiếc quần duy nhất trên cơ thể để băng bó vết thương cho nó và mang con khỉ xuống núi. Nguyễn Huy Thiệp đã miêu tả rất chân thật cái đau đớn, cái khổ sở của con vật trước tác động của con người. Nhưng chúng vẫn có tình cảm, mong được con người cứu giúp. Nếu như ở phần đầu của truyện, ta như thấy được hình ảnh của một con người độc ác, chỉ mang trong mình suy nghĩ đi săn mồi, phá hủy thiên nhiên. Thì bây giờ ông Diểu không màng lấy nguy hiểm mang con khỉ xuống núi, ông đau lòng khi nhìn nó bị xây xước khắp người.
Hình ảnh đẹp nhất truyện có lẽ là khi ông Diểu may mắn gặp được hoa tử huyền. Đó là loài cứ ba chục năm mới nở một lần, khi rừng kết muối là điềm báo của đất nước thanh bình. Khi con người có lòng trắc ẩn, biết làm việc thiện việc tốt thì sẽ gặp được may mắn. Đây có lẽ là thông điệp mà nhà văn muốn gửi tới người đọc. Nhan đề “Muối và rừng” như tượng trưng một biểu tượng thiêng liêng, một khát khao hướng thiện. Con người sẽ luôn tồn tại những góc khuất cần đào bới, nếu ngay từ đầu ông Diểu là người đang tàn phá thiên nhiên, thì về ông lại là người đang cứu chúng, ông được trở về với bản chất của con người tốt đẹp vốn có của mình. Tác giả đã mang đến những ngôn từ đặc sắc, những câu văn ấn tượng cho thấy mối liên hệ mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Thiên nhiên chính là bức tranh phản chiếu thái độ sống của con người. Khi con người biết bảo vệ, biết dành tình yêu cho thiên nhiên, thì thiên nhiên sẽ mang lại rất nhiều tài nguyên cho con người.
Bức tranh thiên nhiên, lòng trắc ẩn của con người đã được Nguyễn Huy Thiệp thể hiện rất sâu sắc và chân thực qua truyện ngắn “Muối của rừng”. Qua đó thấy được tệ nạn săn bắn thú rừng ở Việt Nam và lời kêu gọi con người bảo vệ thiên nhiên.
Nguyễn Huy Thiệp là nhà văn có nhiều đóng góp cho sự đổi mới của văn xuôi Việt Nam hiện đại. Ông có một kho tàng truyện ngắn hấp dẫn đề cập đến nhiều chủ đề về cuộc sống và thiên nhiên. Một trong số đó là truyện ngắn “Muối của rừng” viết năm 1986. Tác phẩm này mô tả cuộc chiến giữa thiện và ác, đồng thời truyền tải một cách đẹp đẽ lòng trắc ẩn và sự lương thiện.
Tác phẩm này là sự miêu tả theo trình tự thời gian về quá trình đi săn của ông Diểu từ khi leo núi đi săn cho đến khi trở về nhà. Ông Diểu nhắm và bắn con khỉ đực. Nhưng khi khỉ bố ngã xuống đất và cả bầy khỉ hoảng loạn bỏ chạy, ông Diểu vô cùng sợ hãi và kinh hoàng. Vào lúc đó, lương tâm của ông thức tỉnh và cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó. Cho rằng hình ảnh khỉ cái quay lại giải cứu khỉ đực là dối trá nên ông dọa khỉ cái bỏ chạy. Tuy nhiên, con khỉ cái đã bỏ đi và chạy lại cứu con khỉ đực. Điều khiến lương tâm ông tổn thương hơn nữa là cảnh tượng một con khỉ con rơi xuống vực. Ông tái mặt và kinh hoàng trước những gì vừa xảy ra. Ở đó, ông tình cờ gặp được con khỉ đực mà mình đã bắn. Lần này nhìn thấy con khỉ bị thương, ông lại thấy thương xót. Câu chuyện về một thợ săn có trái tim độc ác, bắn chết con mồi nhưng quyết định cứu một con khỉ bằng lương tâm và lòng trắc ẩn của con người. Ông tìm một chiếc lá để che vết thương, băng bó vết thương bằng chiếc quần duy nhất của mình rồi mang con khỉ xuống núi. Nguyễn Huy Thiệp đã khắc họa rất chân thực nỗi đau đớn, thống khổ của loài vật trước sự tác động của con người. Tuy nhiên, chúng vẫn có tình cảm và hy vọng được con người cứu giúp cho. Mở đầu câu chuyện, một người đàn ông tàn bạo được miêu tả chỉ quan tâm đến việc săn bắn và tàn phá thiên nhiên. Vậy mà lúc này, ông Diểu đã mang con khỉ xuống núi, bất chấp nguy hiểm. Nhìn nó với những vết thương khắp người, trái tim ông như vỡ vụn.
Có lẽ hình ảnh đẹp nhất trong câu chuyện này là khi ông Diểu may mắn bắt gặp một bông hoa tử huyền. Là loài cây chỉ nở hoa 30 năm một lần, chứng tỏ rừng kết muối là vùng đất yên bình. Khi con người có lòng trắc ẩn, biết làm việc thiện việc tốt thì sẽ gặp được may mắn. Đây có lẽ chính là thông điệp mà tác giả muốn truyền tải tới người đọc. Nhan đề “Muối và Rừng” dường như tượng trưng cho một biểu tượng thiêng liêng, khát khao điều thiện. Luôn có một phần tiềm ẩn của con người cần được khám phá. Nếu ngay từ đầu ông Diểu là kẻ hủy diệt thiên nhiên thì ông là người bảo vệ thiên nhiên khi trở về với bản chất con người tốt bụng của mình. Tác giả mang đến ngôn ngữ độc đáo và lối viết ấn tượng thể hiện mối quan hệ chặt chẽ giữa con người và thiên nhiên. Thiên nhiên là hình ảnh phản ánh thái độ của con người đối với cuộc sống. Nếu con người biết bảo vệ và yêu thiên nhiên thì thiên nhiên sẽ mang đến cho họ rất nhiều tài nguyên.
Kết bài:
Hình ảnh lòng trắc ẩn giữa thiên nhiên và con người được Nguyễn Huy Thiệp thể hiện rất sâu sắc và chân thực trong truyện ngắn “Muối của rừng”. Điều này cho thấy bản chất xấu xa của nạn săn bắt động vật hoang dã ở Việt Nam và kêu gọi con người bảo vệ thiên nhiên.
Bài văn tham khảo 2:
Mở bài:
Muối của rừng là một trong những truyện ngắn đặc sắc nhất của tác giả Nguyễn Huy Thiệp. Truyện của tác giả này thường có hai xu hướng sáng tạo riêng biệt. Đầu tiên là phê phán những chướng tai gai mắt còn tồn tại trong xã hội. Xu hướng thứ hai là trữ tình và triết học. “Muối của Rừng” và “Chảy đi Sông” là những tác phẩm như vậy.
Thân bài:
Nội dung truyện ngắn “Muối của rừng” rất giản dị. Câu chuyện xoay quanh chuyến đi săn của ông Diểu trong rừng. ông đi săn không phải để kiếm sống mà để thỏa mãn đam mê và thử khẩu súng mới mà con trai vừa mua cho làm quà. Ông Diểu đã gặp một gia đình khỉ và nhắm được con mồi là một con khỉ đực. Ong giơ súng lên và bắn, con khỉ đực bị thương đứng dậy, bỏ chạy rồi lại nằm xuống. Khỉ cái không ngại mạo hiểm để cứu khỉ đực. Những con khỉ đực và cái đã chiến đấu vô cùng ngoan cường để giành lấy sự sống trước vũ khí của ông Diểu. Nhưng chúng không thể đánh bại ông. Với hành động thương xót cuối cùng, ông Diểu cởi bỏ lớp quần lót cuối cùng trên người, băng bó cho con khỉ đực rồi thả nó vào rừng. Ông Diểu trần truồng về nhà đầy kiêu hãnh. Qua sự đấu tranh bằng hành động và suy nghĩ của ông Diểu, tác phẩm này truyền tải một thông điệp vô cùng ý nghĩa. Nó nhắc nhở mọi người về lòng trắc ẩn và sự tôn trọng đối với mọi loài sinh vật. Cũng giống như con người, động vật cũng có cuộc sống riêng và đáng sống. Để cuộc sống có ý nghĩa, con người cần tôn trọng đời sống của động vật. Trong truyện ngắn này, tác giả còn muốn truyền tải tầm quan trọng của cuộc sống và việc sống hòa hợp với thiên nhiên.
Hoa tử huyền, muối của rừng là một huyền thoại. Đột nhiên, một chú khỉ con xuất hiện trên mặt đất và kéo khẩu súng lê trên mặt đất. Cuối cùng, cả vũ khí và con khỉ đều rơi xuống vực sâu. Tất cả những gì còn lại chỉ là hư vô. Đây là một ẩn dụ tuyệt vời. Không phải tất cả những gì chúng ta muốn hoặc làm đều sẽ thành hiện thực. Hiện thực thường ở ngay trước mắt chúng ta, và ngay cả khi chúng ta nghĩ rằng nó có thể đạt được thì nó vẫn có thể mất đi bất cứ lúc nào. Có lẽ đó chính là triết lý mà tác giả muốn truyền tải trong truyện ngắn này.
Để truyện ngắn này thành công, không thể không nhắc đến những nét độc đáo của nghệ thuật kể chuyện, ngôi kể chuyện và điểm nhìn của câu chuyện. Câu chuyện được kể ở ngôi thứ ba, người kể chuyện đứng ngoài câu chuyện và có quan điểm khách quan. Điều này cho phép người kể chuyện thuật lại tất cả các sự kiện của câu chuyện, bất kể thời gian hay không gian, đồng thời nắm bắt được sự kiện, sự phát triển nhân vật và cốt truyện.
Kết bài:
Phân tích tất cả những điều trên, chúng ta có thể khẳng định “Muối của rừng” của tác giả Nguyễn Huy Thiệp là một truyện ngắn xuất sắc. Lịch sử đã chứng minh tài năng kiệt xuất của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp trong văn học Việt Nam.
Bài văn tham khảo 3:
Mở bài:
Những tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp viết về cái ác, sự tiêu cực nhưng chất nhân văn vẫn luôn tỏa sáng bởi ông tin vào khát vọng hướng thiện, nhân văn trong một xã hội thời hậu chiến đầy khủng hoảng và thử thách của những năm đầu đổi mới. Như Nguyễn Khải đã từng nói, đây chính là nét hấp dẫn của văn học Nguyễn Huy Thiệp. “Văn chương có quyền, nhưng không chỉ miêu tả cái xấu xa, cái ghê tởm, cái hèn nhát. Thanh nam châm thu hút mọi thế hệ vẫn là cái cao thượng, cái tốt đẹp, cái thủy chung”.
Thân bài:
Nguyễn Huy Thiệp: “Muối Của Rừng là cuộc đi săn tìm lẽ sống”. Nó là cuộc đi săn tìm danh vọng và lợi lộc. Đây đều là trò khỉ. Cuộc sống toàn là những trò khỉ. Cuối cùng mọi thứ trở thành cát bụi. Cuộc sống là cuộc đi săn những thói xấu trong bản thân để loại bỏ chất độc và thoát thân khỉ sang người.”
Với sự phát triển của nền văn minh, nhân loại ngày càng phải đối mặt với những nguy cơ to lớn từ môi trường sinh thái. Nó đe dọa đến tính mạng con người và mọi sinh vật trên trái đất. Trước những nguy cơ đó, văn học cũng có trách nhiệm phải lên tiếng. Các tác phẩm văn học sinh thái cảnh báo những nguy cơ về môi trường và gợi ý về một tương lai cho sự phát triển bền vững của con người.
Tác phẩm này hình thành trong con người một quan điểm tiến bộ về chủ nghĩa nhân văn sinh thái: quý trọng thiên nhiên, đối xử bình đẳng với thiên nhiên trên tinh thần hữu nghị, sống hòa hợp với thiên nhiên hơn là chinh phục và chiếm đoạt. Bằng cách trở về với thiên nhiên, con người trở về với bản chất tốt đẹp ban đầu của mình.
Kết bài:
Tác phẩm phản ánh cuộc đấu tranh nội tâm của con người nhằm đạt tới những điều cao thượng, tốt đẹp, đồng thời thể hiện niềm tin vào một tương lai tốt đẹp hơn nếu con người nhìn nhận được sự sống của thiên nhiên và quyền sống của tất cả mọi người. Con đường từ việc thừa nhận quyền sống của con người đến quyền sống tự nhiên là một bước tiến dài trong lịch sử phát triển văn hóa nhân loại.
Bài văn tham khảo 4:
Mở bài:
Tác phẩm “Muối của rừng” đưa chúng ta vào một bối cảnh đầy màu sắc và sự hồi hộp của cuộc săn bắn trong rừng, cùng với nhân vật chính là Diểu, một người yêu thiên nhiên và cuộc sống ngoài trời. Trong hành trình săn bắn này, Diểu đã trải qua một loạt các sự kiện đáng nhớ, nhưng điểm nhấn nằm ở việc ông bắn được một chú khỉ đực.
Thân bài:
Sau khi bắn được chú khỉ đực, Diểu không chỉ có những cảm xúc về việc thành công trong săn bắn mà còn được chứng kiến những sự kiện đầy bất ngờ và hấp dẫn sau đó. Chúng ta thấy sự phát triển của nhân vật Diểu trong cuộc trải nghiệm này. Ông học được nhiều bài học quý báu về sự kỳ diệu và giá trị của cuộc sống trong tự nhiên.
Sự kết hợp giữa kỹ năng săn bắn và khám phá thế giới tự nhiên đã giúp Diểu thấy mình hoàn toàn hòa nhập với thiên nhiên. Ông học được cách đánh giá giá trị của mọi sinh vật và sự sống trong rừng, cũng như sự quý báu của những trải nghiệm tự nhiên và bài học mà chúng mang lại.
Truyện được kết cấu theo trình tự thời gian cuộc đi săn của ông Diểu từ lúc bắt đầu đến khi ông trở về. Truyện kết thúc theo lối mở với chi tiết đậm màu sắc huyền thoại đó là sự xuất hiện của loài hoa tử huyền. Cái kết này mang lại chất thơ cho tác phẩm và cũng góp phần khắc sâu chủ đề của tác phẩm.
Kết bài:
Bài học của Diểu từ cuộc săn bắn này không chỉ liên quan đến việc bắn chú khỉ đực, mà còn liên quan đến việc hiểu rõ hơn về mình và về mối quan hệ của mình với tự nhiên. Tác phẩm “Muối của rừng” thể hiện sự tương tác phức tạp giữa con người và môi trường tự nhiên và nhấn mạnh giá trị của việc tìm hiểu và tôn trọng sự sống trong tự nhiên.
Bài văn tham khảo 5:
Mở bài:
Mùa xuân, sau khi kết thúc lễ Tết Nguyên Đán, ông Diểu chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đi săn vào rừng. Ông mặc bộ quần áo ngăn nắp, đội mũ, và mang theo khẩu súng hai nòng tuyệt vời mà con trai ông đã gửi từ nước ngoài. Mục tiêu của ông là săn khỉ, và ông đã bắt đầu hành trình bằng cách theo dấu của chúng đến cánh rừng dâu da sau rừng núi đá vôi.
Thân bài:
Khi ông Diểu tới nơi và chứng kiến gia đình của những chú khỉ bao gồm khỉ đực, khỉ cái và khỉ con đang chăm sóc lẫn nhau, ông đã đưa ra quyết định gây tranh cãi. Ông quyết định bắn chú khỉ đực, cho rằng nó là “đồ gia trưởng,” thể hiện tính cách độc đoán và không kềm chế. Tuy nhiên, khi khỉ con nắm lấy cây súng và lao xuống vực để cứu khỉ bố và khỉ mẹ, ông Diểu cảm thấy sự tội lỗi và nhận ra giá trị thủy chung và tình cảm đáng quý của loài vật này.
Sau sự cảm thông này, ông quyết định tha thứ con mồi và buông tay súng. Trở về nhà, ông nhận ra rằng súng đã mất và quần áo cũng bị rách do việc trói chú khỉ đực. Trên đường về, ông may mắn tìm thấy hoa tử huyền, một loại hoa chỉ nở một lần mỗi ba mươi năm, được coi là điềm báo của sự thanh bình và mùa màng thịnh vượng của đất nước.
Sự thay đổi của ông Diểu trong sự nhìn nhận, đánh giá về khỉ đực, khỉ cái ở cuối tác phẩm: Lòng bao dung của khỉ đực, lòng tận tụy, thủy chung và tình yêu của khỉ cái đã khiến ông Diểu nhận ra rằng thế giới loài vật cũng có sinh mệnh thật sự với số phận, tính cách, tâm hồn và đời sống tình cảm như con người. Hơn thế nữa, bản tính tự nhiên của loài vật là bản tính thiện, vô tư, hồn nhiên, trong sáng. Thế giới tình cảm của giới tự nhiên là một đối trọng, một sự phản biện lại thế giới con người vốn đầy xảo trá, lọc lừa. Đối sánh với tự nhiên, con người thấy mình thật xấu xa, hèn hạ và tồi tệ, đầy những khiếm khuyết. Tự nhiên cho con người thức nhận giá trị của tình yêu thương. Sự xuất hiện của cái đẹp, cái thiện đã cứu rỗi và nâng đỡ tâm hồn con người trong thế giới mà cái ác đang bủa vây.
Kết bài:
Truyện ngắn Muối của rừng hấp dẫn bởi nội dung câu chuyện cũng như cách kể chuyện của tác giả. Thông qua những phương diện khác nhau, người đọc lại cảm nhận được những giá trị đặc sắc khác nhau. Trước hết, ở phương diện nội dung, dưới ngòi bút tài năng của mình, tác giả không đơn thuần chỉ kể câu chuyện đi săn của nhân vật ông Diểu mà còn khéo léo gửi gắm những vấn đề nhân sinh rất phổ quát. Đó là cuộc đấu tranh không ngừng giữa thiện và ác, giữa con người và thế giới tự nhiên. Nghệ thuật cách kể chuyện cũng chính là yếu tố tạo nên sự thành công của tác phẩm. Nguyễn Huy Thiệp khéo léo sử dụng nhiều hình ảnh ước lệ mang tính triết lý sâu sắc trong một giọng văn lạnh lùng, kiêu bạc thấm đẫm con chữ. Cách xây dựng nhân vật và tình huống truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp đã được “lạ hóa”, chẳng giống bất kỳ ai. Một ông lão, cô độc, vào rừng đi săn trong một sớm xuân.