Bài văn miêu tả quang cảnh khu phố sau cơn mưa (Lớp 6)
Khu phố nơi tôi ở không nhộn nhịp như những khu phố khác trong thành phố, nó khá trầm lặng. Con đường dãn vào khu phố khá hẹp, lại là con đường cụt, không có lối ra nên xe cộ đi vào cũng ít, chủ yếu là những người trong khu phố này. Sau cơn mưa buổi sớm, khu phố càng tĩnh mịch hơn.
Những hạt mưa chưa dứt trên tấm bạt cũ mèm, bà Hoa đẩy vạt nước còn động bên trên đổ ào xuống đất rồi quét dọn mấy cành nhỏ vừa rơi xuống bởi cơn mưa cho sạch sẽ, sắp lại hàng ghế. Quán bà vốn vắng khách, sau cơn mưa càng vắng vẻ hơn. Không ai đến nhưng bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Phía bên kia, ông Thắng cũng mở cửa tiệm, kéo cái máy bơm cũ kĩ ra ngoài mé lề đường. Dọn dẹp đâu vào đấy, ông sang quán bà Hoa uống cà phê, thảnh thơi ngồi đợ khách đến bơm lốp, sửa xe. Người Sài Gòn là thế, dẫu có nghèo khó hay bận rộn thế nào, người ta cũng uống cà phê mỗi buổi sớm như một cách để tận hưởng cuộc sống. Bôn ba không qua thời vận, họ cứ thơi thả chứ chẳng vội gì. Với lại, khách chỉ là người trong khu phố này, có vội cũng chẳng được.
Nắng lên, khu phố sáng sủa hơn một chút. Mấy con chim chích líu ríu trên cành rồi sà xuống bên vệ đường, nơi bà Hoa thường vãi nắm thóc cho chúng. Bà vẫn thường làm thế mỗi ngày. Bà bảo có chúng kêu cho vui. Nhiều lúc, chúng cũng tranh nhau thức ăn, cãi vã dữ lắm. Bà Hoa như hiểu chuyện, mắng chúng mấy lời, cho thêm nắm thóc, thế là chúng lại thôi, cùng nhau ăn thóc vui vẻ.
Các cô bác phía trong hẻm, sau cơn mưa kéo hết các mái bạt che lên, con hẻm bừng sáng dần lên. Bác Bảy lo sửa lại mấy chậu hoa lan bị nước mưa làm cho rũ lá. Cô Lan kéo sào phơi mấy cái áo đêm qua chưa kịp khô. Hai đứa nhỏ nhà dì Năm rộn rã mang ba lô đứng chờ sẵn dưới cổng. Hình như, hôm nay chú Năm cho tụi nó đi chơi ở đâu đó. Trong khuôn mặt hai đứa hớn hở lắm. Nhà ông Phước cũng mở nhạc. Ôi, lại cái gia điệu Bolero dìu dặt đến nao lòng. Sáng nào cả khu phố cũng được nghe nhạc miễn phí. Lúc đầu, có một vài người khó chịu, lâu dần cũng quen. Thôi thì, chỉ là âm nhạc thôi mà, không thích nghe thôi chứ cũng không ảnh hưởng gì. Ông Phước không mở to, chỉ đủ nghe, đủ cho cả khu phố cùng nghe thôi.
Đấy là khu phố tôi sau cơn mưa. Dù nắng hay mưa, sớm hay chiều, vẫn cái không khí hiu hiu buồn buồn ấy, vẫn những con người thầm lặng ấy, không bao giờ thay đổi. Ai ở lâu rồi cũng quen, cũng yêu mến và nhớ thương vô cùng.