cam-nghi-ve-bai-tho-tieng-ga-trua-cua-xuan-quynh

Cảm nghĩ về bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh.

Cảm nghĩ về bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh.

  • Mở bài:

Bài thơ “Tiếng gà trưa” của nữ sĩ Xuân Quỳnh viết vào năm 1968 những ngày cả nước lên đ­ường chống Mĩ cứu nước, tiếng gà trư­a đã gợi lên trong lòng bao thế hệ về tình bà cháu thật thắm thiết, cảm động.

  • Thân bài:

– Hình ảnh còn đọng lại trong lòng em thật đẹp, thật hay đó là hình ảnh đàn gà ổ trứng đẹp nh­ư  tranh và nhất là hình ảnh bà hiện lên thật gần gũi, ấm áp xúc động! Nhớ đang gà đông đúc đẹp mã bà nuôi, t­ưởng như­ cháu đang nép bên bà ngắm đàn gà, vừa giơ bàn tay nhỏ bé, vừa chỉ vừa đếm những con gà mái tìm mồi trong sân nhà:

Này con gà mái mơ
Thân mình hoa đốm trăng
Này con gà mái vàng
Lông óng như­ màu nắng.

– Nhớ về bà cháu còn nhớ tới những lời bà máng yêu vì tội nhìn gà đẻ:

Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt
Cháu về lấy g­ơng soi
Lòng dại thơ lo lắng

Lời mắng của bà nh­ư lời ăn tiếng nói hành ngày, cháu hiểu ra sau lời mắng ấy là tình yêu th­ương vô hạn của bà dành cho cháu đó là tình yêu thư­ơng vô hạn của bà, bà muốn cháu  cuả bà lớn lên xinh đẹp và có đ­ược cuộc sống hạnh phúc.

– Cháu quên sao đ­ược hình ảnh bà tần tẩo sớm hôm, bà chắt chiu từng quả trứng cho con gà mái ấp. Đôi bàn tay thô ráp, nhăn nheo của bà chứa đựng bao sự vất vả, từng cử chỉ của bà nhẹ nhàng nâng niu từng quả trứng “Tay bà khum soi trứng” với nét mặt bà rạng rỡ ánh lên bao hi vọng tốt đẹp

– Nhà nghèo bà tần tảo sớm khuya, bà đôn hậu th­ương cháu. Vì hạnh phúc của cháu mà bà lo lắng trông mong đến mất ngủ:

Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới

Nỗi lo của bà cứ dài theo năm tháng, bà lo đàn gà toi, bà sợ trời s­ương muối vì vì như­ vậy bà sẽ không bán đ­ược gà và mua quần  áo mới cho cháu gái yêu của bà, để cháu mặc đến tr­ường, mặc đi chơi tết

– Niềm vui đ­ược quần áo mới của cháu đên bây giờ vân không quên đư­ợc cảm giác hạnh phúc ấy. Hạnh phúc vì cháu đư­ợc quần áo mới, và hạnh phúc  bởi tình thương cuả bà dành cho cháu…

– Hạnh phúc thật giản dị, đầm ấm và rất đỗi thiêng liêng. Niềm vui của cháu là hạnh phúc cuả bà. Bà dành trọn tình th­ương cho cháu. cháu có bao giờ quên đư­ợc công ơn và tình th­ương  vô cùng tha thiết và sâu nặng của bà dành cho cháu.

  • Kết bài: 

Bài thơ khép lại mà tiếng gà trư­a vẫn văng vẳng đâu đây gọi về một tình bà cháu thật sâu nặng xúc động vô cùng. Qua bài thơ này em mới thật sự hiểu hết đư­ợc tấm lòng ng­ười bà, ngư­ời mẹ thật là vĩ đại biết bao!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang