Kể lại chuyện Sơn Tinh Thủy Tinh
Vua Hùng Vương thứ 18 có một người con gái tên là Mị Nương, người đẹp như hoa, tính nết hiền diệu. Nàng sắc đẹp phi thường khiến ai ai cũng yêu mến. Khi công chú Mị Nương đến tuổi trăng tròn, vua cha muốn kén một chàng rẻ thật xứng đáng, liền thông báo đến toàn thiên hạ, ai có tài năng thì đến thi thố ứng chức phò mã.
Tin tức nhanh chóng lan khắp thiên hạ, khiến các tài danh nô nức đến kinh đô ứng thí. Hội thi mở ra mấy tháng mà chưa có một người nào thực sự khiến vua cha hài lòng. Tài danh trong thiên hạ không thiếu nhưng chưa ai được vua cha lựa chọn. Người đến thi thưa dần khiến nhà vua vô cùng lo lắng.
Bỗng một ngày nọ, có hai chàng trai đến xin nhà vua được biểu diễn tài nghệ. Một người tên là Sơn Tinh ở vùng núi cao, tính tình điềm đạm. Chàng có tài dời non chuyển núi, sai khiến được muôn vật. Sức mạnh của chàng có thể sánh ngang với các vị thần. Một người tên là Thủy Tinh ngự trị miền nước thẳm, tính cách kiêu căng.Chàng có tài hô mưa gọi gió làm thành giông bão, sức mạnh cũng hết sức phi thường.
Cuộc biểu diễn tài năng của Sơn Tinh và Thủy Tinh khiến đất trời rung chuyển, cuồng nộ. Trước tài năng của hai người, nhà vua hết sức khâm phục và hài lòng nhưng lại không biết nên chọn ai. Chàng nào tài năng cũng hơn người, thật vô cùng xứng đáng được chọn làm rể. Chọn người này thì phật lòng người kia, quả thực là gian nan. Suy nghĩ một hồi lâu, nhà vua liền đưa ra một thách thức: vào sáng ngày mai, ai mang lễ vật đến sớm, người ấy sẽ lấy được công chúa. Lễ vật gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm tệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.
Nhà vua có ý lựa chọn Sơn Tinh nên đã yêu cầu lễ vật đều là những thứ dễ tìm ở miền núi cao. Nhận yêu cầu, Sơn Tinh về núi, suốt đêm biện gấp thổ vật đúng như lời nhà vua căn dặn. Ngài nhờ dân chúng gom góp gạo nếp nhanh chóng làm gấp cơm nếp và bánh chưng. Voi đến dâng ngà, gà đến dâng cựa, ngựa đến dâng hồng mao, cầu mong cho thần chủ sớm lấy được người vợ ưng ý. Ngoài ra, Sơn Tinh còn mang thao vàng, bạc, ngọc báu, tê giác, ngà voi, với lại chim quý, thú lạ, mỗi thứ một trăm làm lễ tặng nhà vua. Xong đâu mọi việc, chàng liền ngự trên mình hổ, tốc hành đến Phong Châu.
Về phần Thủy Tinh, khi về tới biển, tìm mãi chẳng thấy lễ vật đáp ứng. Trong tình thế khó, Thủy Tinh liền gom lấy trân châu, đồi mồi, san hô, hổ phách, với lại cá kình, cá nghê, các thứ cá ngon mỗi thứ một trăm, tạm thời thay thế rồi tức tốc trở lại thành Phong Châu.
Khi trời chưa sáng, gà chưa kịp gáy, Sơn Tinh đã đến thành. Chàng ngay lập tức dâng lễ vật rồi xin đón công chúa Mị Châu chúa về núi. Thủy tinh đến sau, không lấy được vợ, chàng oán giận liền hô mưa gọi gió làm thành giông bão, dâng nước sông lên dìm ngập Phong Châu, rồi hại lệnh cho thủy quái hò reo đuổi thao Sơn Tinh cướp lịa Mị Châu.
Khi gần đến sơn lâm, nhìn thấy Phong Châu mịt mù may đen, sấm chớp liên hồi, Sơn Tinh biết Thủy Tinh đang gây đại nạn cho dân chúng. Chàng liền để cho thần hổ hộ tống Mị Châu về sơn phủ, còn mình cùng muôn thú quay lại chống chọi với Thủy Tinh, giải cứu thành Phong Châu.
Trước phép thần của Thủy Tinh, đất trời mịt mờ mưa bão, nước sông cuồn gầm thét cuộn dâng lên. Thành Phong Chau ngập chìm trong biển nước. Bọn thủy quái nhe nanh giơ vuốt gào thét dưới dòng sâu. Sơn Tinh cưỡi trên mình thần hổ, chàng bình tĩnh hóa phép làm núi dâng lên làm thành lũy. Thủy tinh cưỡi trên mình rồng, giận dữ gây sấm gây chớp, dâng nước ào ào định dìm chết Sơn Tinh. Nước lên đến đâu, thành lũy dâng cao đến đó. Bọn thủy quái ngoi lên bờ đều bị muôn thú đánh đuổi chạy tán loạn. Trận chiến kinh thiên động địa, khắp mặt đất cuồng phong dữ dội, dân chúng vô cùng kinh hãi.
Thủy Tinh dù vận hết phép thần nhưng vẫn không thể nào thắng nổi Sơn Tinh. Cuối cùng, sức cùng lực kiệt, chàng liền rút binh về biển cả. Thế nhưng, chàng vẫn không thể quên được thù xưa. Bởi thế, cứ hàng năm, vào khoảng tháng bảy, tháng tám là Thủy Tinh lại dâng nước lên đánh Sơn Tinh.
Tưởng tượng và kể lại việc Sơn Tinh chủ quan suýt bị Thủy Tinh đánh bại
Một trăm năm sau cuộc chiến kinh thiên động địa giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh năm nào, tưởng theo thời gian mối hiềm khích xưa đã lùi vào dĩ vãng. Thế nhưng, càng ngày nó càng thêm dữ dội. Đã bao lần vua Thủy Tinh xuất quân tiến đánh Sơn Tinh mà thua vẫn hoàn thua. Nhà vua ức lắm. Lần này, ngài lại ra quân. Đứng trước ba quân, nhà vua thét lớn:
– Hỡi ba quân! Chúng ta phải sinh tử một phen cuối cùng với Sơn Tinh. Ta và chúa Tản Viên không thể đội trời chung!
– Muôn tâu bệ hạ! Chúng ta không nên nóng vội ! Một tiêng trầm trầm nhưng rắn chắc vang lên.
Thủy Tề quắc mắt, vung gươm. Tiếng gươm xé gió làm cả mặt nước sủi bọt, sóng đánh ầm ầm, ngàu quát:
– Ai? Có phải quan văn Cá Chuôi đó không?
– Tâu bệ hạ! Ta ra đi lần này phần thua là nắm chắc. Chi bằng ta dùng kế hiểm.
Mặt Thủy Tinh dịu lại, phán:
– Vậy kế chi, nói thử ta xem.
Quan văn Cá Chuôi rạp mình; ghé tai vua nói nhỏ hồi lâu. Mặt Thủy Tinh sáng lên, ra lệnh bãi chầu, mặc cho tướng sĩ ngạc nhiên không hiếu. Lại nói về Sơn Tinh…
Ba trăm năm trôi qua, vẫn không thấy Thủy Tinh động binh lớn, chỉ là giễu võ giương oai rồi rút quan mau chóng, Sơn Tinh tự nhủ: “Có lẽ y sợ chết khiếp rồi, chẳng còn dám bén mảng tới đây nữa”. Rồi vua nghĩ đến những trận thắng huy hoàng thuở trước. Ngày này qua ngày khác, nhà vua chỉ nằm bên chén rượu, bàn cờ mơ mơ màng màng. Đây là trận thắng đầu tiên, ta đem Mỵ Nương về. A ha! Người cứ nổi sóng, nổi gió nữa đi! Ta đã hóa phép cho đỉnh núi cao chạm mây. Suốt đời mi không thể dâng nổi ngọn sông lên tới đây được.
Sơn Tinh chỉ sông với quá khứ vàng son, quên mất việc luyện binh, luyện phép. Thân thể cường tráng của ngài bỗng chốc trở nên lọm khọm. Bệnh tật đã đến với Ngài. Triều đình sợ phép ngài không dám mói một lời. Duy chỉ có quan tể tướng tên gọi “Voi độc ngà” là không sợ, tâu lên:
– Tâu đại vương, Thủy Tề không đánh, chắc có kê” độc của y. Đại Vương không lo liệu việc quân, chỉ nghĩ đến quá khứ vàng son, đến khi Thủy Tề kéo đến, lúc đó liệu quá khứ huy hoàng có thể giết nổi quân thù không?
Chỉ nghe có thế. Sơn Tinh vội quát lên:
– Tên quan kia, mi định dạy khôn ta ư? Ta trọng mi có chút tài, vậy mà…
Quan tể tướng biết mình không lay chuyền nổi Sơn Tinh, cáo lui về với rừng sâu, ngày đêm chiêu mộ quân sĩ, luyện tập cung tên. Thấm thoát đã gần mười năm trôi qua. Tháng mười năm ấy Sơn Tinh ngồi yên quên luyện tập, quên đất nước. Cũng thời gian đó, Thủy Tinh đã làm bao nhiêu việc: thành lập thêm những đội quân cảm tử vô cùng tinh nhuệ, học thêm được nhiều phép hô phong hoán vũ… và nhất là đã mua chuộc được họ hàng nhà cáo, làm nội ứng.
Ngày ra quân đã đến, Thủy Tinh cưỡi trên con sóng bạc đầu dẫn đầu đội quân điệp điệp, trùng trùng đến chân núi Tản, Thủy Tề hét lớn:
– Hỡi tên chúa núi Tản Viên! Đã đến ngày ta hỏi tội mi đây!
Sơn Tinh bước ra, từ trên cao nhìn xuống, cố hét lớn, nhưng đâu còn cái âm vang dội đất trời thủa xưa nữa:
– Ta báo cho ngươi hay, nếu muôn vẹn toàn, hãy lui quân. Ngươi còn nhớ những trận giao chiến ngày trước chứ!
Đến lúc vận nước đã ngàn cân treo đầu sợi tóc mà Sơn Tinh vẫn còn sống với quá khứ và không biết gì đến hiện tại. Không để cho Sơn Tinh dứt lời. Thủy Tinh hô lớn:
– Ba quân! Đánh! Hãy dìm tất cả dưới dòng nước cho ta.
Và thế là trời đất rung chuyển. Nước dâng cao, còn núi vẫn đứng y nguyên không động cựa. Sơn Tinh giở phép thần thông nhưng không còn linh nghiệm. Ngài định nhấc ngọn núi phía tây, ngọn núi phía tây không nhúc nhích. Ngài lại định kê ngọn núi phía đông, nó vẫn đứng trơ trơ. Ngài hô quân sĩ, chỉ nghe lác đác vài ba tiếng dạ vâng lập cập của bọn cảnh vệ. Ngài hối hận, nhưng đã muộn rồi.
Nhưng bỗng ngài nghe tiếng động ầm ầm. Một cảnh tượng lạ lùng hiện ra trước mắt ngài. Dưới nước màu đỏ ngầu, những tên tướng, những đám thủy binh của Thủy Tinh đang dẫm lên xác nhau mà chạy trốn. Đất đá trên núi vẫn ầm ầm lao xuống. Đúng! Kia là Tể tướng “Voi độc ngà” đang đứng trước đoàn quân hùng dũng. Voi tiên lại bên Ngài và quỳ lạy. Dưới nước, Thủy Tinh dốc hết sức đẩy con sóng cuối cùng để phá đổ dãy núi. Nhưng Thủy Tinh đã thất bại vì do họ hàng nhà cáo đã bị quan tể tướng phát hiện ra và trừng trị khi chúng thực hiện âm mưu bán nước.
Trời lại lặng, nước lại trong xanh, một màu xanh hiền hòa như chưa hề có trận kịch chiến vừa mới xảy ra. Sơn Tinh hôi hận, nước mắt tuôn rơi, miệng nói:
– Ôi! Ta chỉ sông với quá khứ mà không biết nghĩ đến hiện tại và tương lai. Nếu chẳng may Thủy Tinh thực hiện được ý đồ thì ta hôi hận suốt đời.
- Kể lại kỉ niệm đáng nhớ trong một lần về thăm quê
- Kể lại một việc tốt mà em đã làm: giúp bà cụ qua đường