ke-lai-mot-cau-chuyen-cam-dong-7631-2

Kể lại một câu chuyện cảm động

Kể lại một câu chuyện cảm động.

Trong cuộc sống em đã từng gặp rất nhiều câu chuyện cảm động. Những câu chuyện đó gợi lên những cảm xúc khó diễn tả từ một người nào đó. Nhưng có lẽ câu chuyện mà em cảm động nhất về người bạn thân của em. Người bạn đó tên là Vân. Gia đình bạn rất nghèo, bạn sống chung với bà và mẹ, bà bạn bị ung thư khá nặng phải chi trả rất nhiều để chữa được bệnh. Nhưng gia đình Vân lại không có đủ điều kiện để chữa trị cho bà. Hằng ngày, mẹ Vân phải đi làm từ sáng đến tối để có thể mua thuốc và lo cho bà và Vân đi học. Bạn ấy thường chia sẻ về chuyện gia đình cho em nghe em cảm thấy rất là tội nghiệp cho mẹ của bạn. Có lần bạn ấy còn nói với mẹ:

“Mẹ ơi! ”

“ Gì vậy con?” Mẹ Vân đáp:

“Mẹ ơi, hay mẹ cho con nghỉ học đi để con có thể đi làm kiếm tiền phụ mẹ và mua thuốc cho bà được không ạ ? ”

Mẹ mỉm cười và nói: “ Con à, mẹ biết con muốn đi làm để phụ gia đình nhưng con còn nhỏ chưa hiểu chuyện mấy nhưng mẹ còn khỏe nên có thể lo được cho gia đình và lo cho con ăn học nên con đừng lo về những chuyện đó.”

Vân đáp lại với giọng buồn buồn: “ Dạ …”

Tuy vậy nhưng Vân vẫn muốn giúp mẹ. Buổi sáng thì bạn ấy đi học tới chiều về Vân đã đi bán vé số tới tối trước khi mẹ Vân về. Bán xong thì bạn ấy ngồi học bài tới khuya xong mới đi ngủ. Mỗi ngày cứ tiếp tục như thế Vân vẫn đi học vẫn đi bán để giúp mẹ. Rồi có một hôm thì chỗ làm việc của mẹ bạn cho nghỉ một ngày nên tối mẹ bạn được về sớm.

Khi về tới nhà thì mẹ Vân đã không thấy bạn tưởng Vân đã qua nhà bạn hàng xóm chơi nên không mấy lo. Lúc đó trời cũng đã tối, mẹ Vân qua nhà bạn hàng xóm mà Vân thường qua chơi thì bạn đó nói là Vân không có qua chơi. Lúc đó mẹ Vân mặt tái mép chạy vội vã đi tìm Vân khắp nơi. Lúc đó Vân bán cũng gần sắp hết nên định là trên đường về nhà sẽ bán hết luôn. Nhưng trên đường đi thì mẹ Vân đã thấy bạn đi bán vé số lúc đó mẹ Vân đã chạy đến chỗ Vân và ôm chặc lấy Vân và khóc rất nhiều. Lúc đó đã hoảng hốt tự hỏi mình là “ Sao mẹ mình tìm được mình và sao biết mình ở đây ? ”

Vân đã rất sợ vì tưởng là mẹ sẽ la mắng mình nhưng thay vì la mắng thì mẹ Vân lại cảm ơn Vân và nói với Vân không được làm vậy nữa. Thế là hai mẹ con đang trên đường về nhà thì có cái bác hàng xóm gọi điện thoại cho mẹ Vân và bảo:

“Alo, có phải mẹ của bé Vân không?”

Mẹ Vân trả lời: “ Dạ, tôi là mẹ của Vân đây có gì không chị ?”

“ Chị ơi ! Chị mau vào bệnh viện nhanh lên bà Vân bị té ngã ở cầu thang bất tỉnh rồi chị mau vào bệnh viện nhanh lên !”

Lúc đó mẹ bạn như người không hồn khóc với vẻ mặt đày lo lắng chạy thẳng vào bệnh viện gặp được bà nhưng bác sĩ đã nói rằng: “Xin chị và cháu hãy bình tĩnh … bà đã qua đời rồi vì bà đã ngã rất mạnh làm cho não bị tổn thương rất sâu và cái căng bệnh ung thư nó đã tái phát lại khoảng một tháng rồi mà đây là thời kì cuối nên không còn cách nào để ngăn chặn nó lại được nữa …”

Lúc này Vân và mẹ đã rất buồn khóc rất nhiều. Vì điều kiện quá nghèo không có tiền làm đám tang cho bà. Sau khi bà mất thì mẹ Vân đã suy sục tinh thần, mất niềm tin vào mọi thứ xa vào con đường nghiện ngập rượu. Vân đã cố gắng can ngan và khuyên mẹ nhưng mẹ bạn đã không nghe rồi lâm vào cảnh bệnh tật. Còn Vân thì nghỉ học đi làm để lo cho mẹ trong hoàn cảnh không người thân không ai giúp đỡ… Sau đó thì em không còn được gặp bạn nữa em chỉ nghe nói là bạn đã chuyển đi đâu đó và không còn liên lạc với mọi người ở đây nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang