Kể lại một lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn lòng
Ai cũng đã từng một lần mắc lỗi. Tất nhiên, lúc ấy sẽ không vui gì. Lỗi lầm là một phần tất yếu của cuộc sống mỗi con người. Điều quan trọng là sau mỗi lần đó, chúng ta biết sửa chữa và thay đổi để ngày càng hoàn thiện mình hơn. Tôi cũng đã rút được ra rất nhiều bài học cho mình trong một lần tôi làm một việc đáng phải xấu hổ trong giờ học văn.
Khi đó là cuối kì, trong buổi học trước, cô đã dặn buổi tới cả lớp phải mang vở ghi bài đến lớp nộp cho cô để cô kiểm tra việc chép bài có đầy đủ không. Trước đó mấy hôm, tôi đã làm mất vở ghi Ngữ Văn khi trên đường đi học về. Vì kéo khóa cặp không chặt nên vở văn đã rơi ra ngời từ lúc nào không hay biết. Không có vở để nộp cho cô nên tôi đã gian lận, mượn vở của một bạn lớp khác, quyết một phen may rủi.
- Kể lại một lần em phạm lỗi trong giờ kiểm tra
- Kể về một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn lòng
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bạn thân em buồn lòng (có yếu tố nghị luận)
Cái thời khắc ấy cuối cùng cũng đến. Lớp trưởng lạnh lùng đi thu vở của từng bạn. Tôi ngập ngừng chồng vở lên, ánh mắt e dè nhìn xung quanh. Dù đã vở đã dán lại nhãn mới mang tên tôi một cách cẩn thận nhưng tôi vẫn rất lo lắng bởi cô là một người khá kĩ tính.
Tôi chẳng thể nào để tâm vào bài tập cô giao, tim đập thình thịch theo từng nhịp lật trang vở của cô. Tim tôi bỗng như ngừng đập khi cô chấm đến vở của mình, lòng chỉ mong sao cô nhanh gấp quyển vở đó vào thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nhưng không, tôi thấy cô dùng lại, ánh mắt nhìn đăm đăm. Có lẽ không tin, cô xem kĩ hơn và lật ra trang bìa xem tên. Tôi thấy trong con mắt của cô hiện ra sự bất ngờ, dường như không tin vào cái tên ấy là của em – một đứa học trò vốn ngoan ngoãn, nghe lời.
Tâm trạng tôi lúc đó rất rối bời một mớ suy nghĩ hỗn loạn: “chết rồi!”, “làm sao đây?”, “mình có nên nhận lỗi trước không?”, “không nếu nhận lỗi sẽ bị xấu hổ trước bạn bè lắm”….Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán tôi dầm dề.
Tôi nghe thấy tiếng khép vở lại của cô, tiếng khép rất nhẹ nhàng. Lấy hết can đảm, tôi lén mắt nhìn lên trên bàn giáo viên, thật khó hiểu khi cuốn vở của em đã được nằm ngay ngắn trên vở đã chấm xong. Lén nhìn gương mặt cô, tôi thấy rõ đôi mắt của cô bâng khuân buồn. Lúc đó, tôi không còn thấy lo lắng, sợ cô phát hiện cô sẽ phạt nặng nữa, mà thay vào đó là sự ân hận vô cùng. Tôi đã làm gì thế này? Tôi vừa mới giả dối cô tôi, giả dối bạn bè tôi. Tôi không biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt xuống tự dằn vặt bản thân mình: “Đó là một hành động thật đáng xấu hổ. Chắc chắn mình phải xin lỗi cô” – tôi thầm nghĩ như thế.
Sau buổi học, tôi lấy hết dũng khí xuống phòng giáo viên nhận lỗi với cô. Tôi trình bày lại việc mình mất vở và hành động lừa dối cô vừa rồi. Cô chăm chú lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi nhắc nhở: “Điều đó không quan trọng bằng việc em đã biết nhận ra lỗi lầm và xấu hổ về nó. hãy mua một tập vở mới và tiếp tục chép bài. Việc này không có gì nghiêm trọng, em đừng lo lắng”.
Trời ơi, tin được không? Trước lúc gặp cô, tối đã mường tượng ra đủ thứ chuyện. Thế mà, cô đã không la tôi mà còn tha thứ cho tất cả nữa chứ. Lúc đó, thật tự nhiên, hai dòng nước mắt lăn trên má tôi nóng hổi.
Từ đó, tôi đã rút ra được bài học cho chính bản thân mình: Không được gian lận trong bất kì việc gì vì điều đó vừa khiến cho người khác phải buồn lòng vừa làm xấu chính mình. Sau sự việc đó tôi hứa với lòng rằng không bao giờ làm như thế nữa và phải cố gắng học tập thật tốt để ba mẹ và thầy cô không buồn lòng. Nếu khuyết điểm là điều không tránh khỏi, nhưng sau mỗi lần mắc khuyết điểm, chúng ta biết nhận sai và sửa chữa khuyết điểm đó mới là tốt.
Bài tham khảo:
Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được. Đó là lần tôi đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra, việc làm đó đã khiến cho thầy chủ nhiệm của tôi phải buồn lòng rất nhiều.
Buổi tối trước hôm kiểm tra, tôi đã xem thời khoá biểu và biết ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ, để kiểm tra và xem lại tất cả bài tập làm văn thầy đã cho nhưng vì hôm đó tôi đã mê chơi game mới mà cứ quên không học bài.
Sáng hôm sau, khi vào tiết văn tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thầy nói rằng: “các âm ôn lại bài lát kiểm tra “. Lúc đó, tôi đã toát cả mồ hôi, ướt cả trán. Tôi không biết phải làm sao để học hết trong vòng năm phút. Vì sợ bị điểm kém sẽ bị bố mẹ là rầy. Thẫn thờ một lúc thì thầy giáo bắt đầu đọc đề. Thầy vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài. Còn tôi thì xoay qua xoay lại để hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ tôi cả. Tôi đã liều lấy cuốn tập trong ngăn bàn ra để xem tại liệu và chép lia lịa cho đến hết giờ, thầy kêu cả lớp nộp bài.
Nộp bài xong, các bạn cứ hỏi xem nhau có làm được không còn em chi ngồi đó và mỉm cười một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ không sai câu nào sẽ được cao nhất lớp. Khi thầy kêu đọc điểm cho thầy ghi vào sổ điểm thì tôi đã rất từ tin đứng lên nói với thầy “thưa thầy, mười ạ”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, thầy thì mỉm cười nói rằng: ” Em làm bài rất tốt! “/
Lúc đó, em cảm thấy rất vui, vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người trong nhà. Ai cũng khen âm giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diện vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ cảm thấy mình không trung thực với thầy, tôi không xứng đáng với điểm đó. Điểm này không phải là tôi thật sự đó chính mình làm, mà đó chỉ là đó tôi quay cóp mà có. Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết làm sao
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi thầy rất nhiều vì tôi đã không trung thực đã quay cóp trong giờ kiểm tra. Nghe xong, cô giáo không nói gì chỉ sửa lại điểm trong sổ điểm. Nhưng tôi biết rằng trong lòng thầy đã rất buồn vì tôi. Tôi đã xin lỗi thầy rất nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.
Qua sự việc này, tôi muốn nói với mọi người rằng: “Chúng ta cần phải biết sống trung thực không làm cho những người xung quanh bạn buồn lòng”.
Bài tham khảo:
Cách đây 3 ngày trước, tôi đã phạm một lỗi lầm mà khiến tôi không bao giờ quên được. Đó là lần tôi coi tài liệu lúc kiểm tra, việc làm ấy khiến cho thầy chủ lớp tôi rất buồn lòng. Tối hôm trước kiểm tra thì tôi đã xem thời khóa biểu là ngày mai không có gì để làm cả chỉ riêng môn Lý là phải xem lại những bài tập cô đã cho ôn và học những bài cô giao, nhưng vì hôm đó tôi lo đi ăn tiệc vào lúc 7h mà quên luôn cả học bài để mai kiểm trả.
Sáng hôm sau, khi vào tiết Lý tôi rất ngạc nhiên khi nghe cô nói là:”các em ôn lại bài 5 phút sau kiểm tra”. Lúc đó tôi hồi hộp lo sợ mồ hôi chảy ướt cả áo. Tôi không biết trong vòng 5 phút ngắn ngủi thì có xem lại bài và học bài kịp không. Vì sợ bị điểm kém sẽ bị ba mẹ la rầy. Thẫn thờ một lúc thì cô giáo phát đề.
Cô vừa phát đề xong thì tôi loay hoay hỏi bài bạn mà ai cũng lo làm không ai chỉ cho tôi hết. Nên tôi đã liều lấy cuốn tập trong cập ra và chép lia lịa cho đến hết giờ. Cô kêu cả lớp ngừng bút nộp bài thì mấy bạn trong lớp hỏi nhau coi có làm được không còn tôi ngồi đó và mỉm cười vì tôi biết mình không sai lỗi nào sẽ được điểm cao nhất lớp. Khi Cô kêu đọc điểm để thầy ghi vào sổ điểm thì tôi rất tự tin đứng lên nói với cô:”thưa cô 10 ạ”. Cả lớp ai cũng ồ lên tuyên dương tôi, cô thì mỉm cười nói rằng:”em làm bài tốt lắm!”.
Lúc đó tôi cảm thất rất vui, vừa tan học thì tôi đem bài về khoe với ba mẹ anh chị ai cũng khem tôi học giỏi, tôi cảm thấy rất vui sướng vì điều đó. Nhưng không biết vì sao mà tối hôm ấy tôi ngủ không được. Cứ cảm thấy mình không trung thực với cô và tôi không xứng đáng với số điểm đó. Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết làm sao.
Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm lên xin lỗi cô vì đã không trung thực mà đã xem tài liệu lúc kiểm tra. Nghe xong cô không nói gì mà sửa lại điểm tôi trong sổ điểm. Nhưng tôi biết rằng lòng thầy rất buồn vì tôi .Tôi đã xin lỗi cô rất nhiều lần và cô đã tha thứ cho tôi lần này. Qua sự việc này, tôi muốn nhắn nhủ với mọi người rằng. Chúng ta nên sống trung thực với bản thân và không nên làm cho những người xung quanh bạn buồn.
- Kể về một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn lòng
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bạn thân em buồn lòng
- Kể lại một việc làm tốt mà em đã làm khiến ba mẹ vui lòng
- Kể về một việc làm tốt của em khiến người thân cảm thấy tự hào