Kể lại những cảm xúc của em trong ngày đầu tiên đi học.
- Mở bài:
Năm nay tôi đã lên lớp 8. Nhưng cứ mỗi lần đọc đoạn văn của Thanh Tịnh: “Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh…”, lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc về kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của mình từ bao năm trước.
- Thân bài:
Sáng ngày hôm trước, vì ba má phải đi làm, ông nội chở tôi đi mua sắm dụng cụ học tập. Ông cho tôi tự chọn những đồ dùng tôi thích. Đầu tiên là chiếc cặp xinh xinh, hồng hồng với đủ hình công chúa, hoa bướm trông thật hấp dẫn. Điều đặc biệt là ngoài dây đeo, chiếc cặp còn có hai bánh xe đẩy đi nhẹ nhàng. Ông mua tất cả, không thiếu thứ gì.
Tối hôm đó khi mẹ về, tôi đã khoe những thứ ông nội sắm cho tôi. Mẹ cẩn thận xem lại từng thứ và dặn dò kĩ lưỡng: “Mẹ sẽ bao sách vở cho đẹp. Con nhớ giữ gìn, đừng làm bẩn, đừng để cong góc sách! Còn bút, thước kẻ,… thì dừng làm mất, nhé con!” Mẹ còn treo sẵn trên mắc áo một bộ đồng phục: áo sơ mi trắng tinh, chiếc váy xanh đậm phẳng phiu. Ba tôi thì dặn đi dặn lại: “Vào lớp nhớ nhường nhịn bạn bè! Nếu có bạn nào bắt nạt thì đừng cãi nhau mà báo cho cô giáo biết!”. Tôi vâng, vâng, dạ, dạ rồi đi sắp xếp một vài thứ cần thiết, sẵn sàng cho một năm họ mới.
Tối hôm đó cả nhà đi ngủ muộn hơn mọi ngày. Tôi chìm vào giấc ngủ mà vẫn còn nghe tiếng lách cách do mọi người xếp đi xếp lại những vật dụng để sửa soạn cho tôi. Sáng hôm sau tôi bật dậy ngay sau khi nghe tiếng chuông đồng hồ reo. Trước khi đi làm, mẹ còn sửa đi sửa lại bộ đồng phục của tôi. Ông nội chở tôi đến trường. Mặc dù đã được đi học mẫu giáo, nhưng tôi vẫn cảm thấy hồi hộp vì lần đầu đến trường mới, bạn mới.
Kìa! Một ngôi trường to lớn, khang trang xuất hiện với bảng tên trường sáng chói. Ngoài cổng trường đã tấp nập những phụ huynh đưa con đến trường. Ông nội cầm tay dắt tôi vào sân trường. Tôi vui mừng chạy tới bạn Nga, bạn Hồng cùng học mẫu giáo với tôi năm trước.
Tiếng trống tùng tùng vang lên. Các bạn không chạy nhảy nữa mà từ từ đứng vào hàng theo bảng tên lớp mình do một bạn cầm sẵn. Có một bạn cứ khóc thút thít, bám lấy mẹ không chịu vào xếp hàng, cô giáo dỗ mãi mới dược. Từng lớp, từng lớp di chuyến vào phòng học của mình. Căn phòng mà tôi đứng dừng lại là lớp 1A. Từ căn phòng, một cô giáo trẻ trung và duyên dáng bước ra trong bộ áo dài màu hồng phân. Cô cười rất tươi, dắt từng bạn vào chỗ ngồi của mình. Bàn tay ấm áp của cô đã truyền cho tôi hơi ấm của niềm vui đến trường. Tôi thầm nhủ: “A! Thì ra cô giáo tiểu học cũng dễ thương như cô giáo dạy mẫu giáo. Đúng là cô giáo như mẹ hiền.”
- Kết bài:
Thời gian trôi đi, lặng lẽ xóa bao kí ức nhưng sẽ không bao giờ xóa nhờ được kỷ niệm thân thương của buổi tựu trường đầu tiên in dấu trong tâm hồn mỗi con người. Tôi vẫn nhớ mãi những cảm xúc của ngày tựu trường quan trọng ấy. mỗi khi nhớ lại cái vẻ bỡ ngỡ, ngượng nghịu củ mình khi bước vào lớp học, lòng tôi lại thấy bâng khuân, ấm áp lạ thường.
Tham khảo:
Kể lại những kỷ niệm thân thương trong ngày đầu tiên đi học
- Mở bài:
Hằng năm cứ vào cuối mùa hè, sân trường lại rộn rã những tiếng cười vui đùa và trò chuyện của các bạn nhỏ thì lòng tôi lại náo nức nhớ đến ngày tựu trường đầu tiên trong cuộc đời học trò của mình.
- Thân bài:
Buổi tựu trường ấy luôn ghi nhớ mãi trong tôi. Tôi hôm trước ngày khai trường, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đầy đủ các đồ dùng học tập để tôi đi học. Đêm hôm đó tôi không ngủ được vì suy nghĩ rằng: tới đó có nhiều người không? Ai sẽ dạy mình? Cô giáo có hiền và dễ thương như cô giáo dạy mẫu giáo không nhỉ? Những câu hỏi ấy hiện lên trong tôi cho tới khi mẹ kêu tôi lại bảo: “Con đi ngủ đi, sáng mai mẹ sẽ đưa con đến trường”. Nghe lời mẹ tôi vào giường và bắt đầu đi ngủ. Tôi ngủ rất ngon và có những giấc mơ tuyệt đẹp.
Sáng hôm sau vào khoảng năm giờ ba mươi phút, tôi thức giấc, sau đó đánh răng rửa mặt chải tóc gọn gàng. Tôi đang tìm quần áo thì mẹ gọi xuống ăn sáng. Ăn sáng xong tôi hỏi mẹ: “Quần áo của con đâu rồi hả mẹ? Mẹ nhìn tôi cười rồi bảo: “Đồ con mẹ đã ủi và treo ở trong phòng con vào thay đi. Mặc xong đồ tôi đứng trước gương ngắm nghía, thây mình thật lạ, có một cái gì đó thay đổi trong con người tôi vì hôm nay tôi đi học.
Đúng sáu giờ ba mươi mẹ chở tôi tới trường, con đường này tôi đã nhiều lần đi qua nhưng hôm nay tôi thấy có điều gì đó thay đổi. Cảnh vật xung quanh dường như đã khác đi, cũng như tôi vừa lớn thêm một tuổi, được vào lớp một.
Trước hôm tôi đi học hai ngày, tôi cùng chị gái mình đã đi qua ngôi trường này nhưng lúc đó tôi có cảm giác ngôi trường này không có gì đặc biệt. Nhưng sao hôm nay vẫn ngôi trường đó, vẫn khung cảnh đó nhưng lại mang đến cho tôi một cảm giác khác. Người nào cũng áo quần mới, gương mặt ai cũng sáng sủa vui tươi. Một cảm giác lo sợ hồi hộp, tôi nắm chặt lấy tay mẹ.
Tôi bước vào cổng trường, thầy Tổng phụ trách đã đón chúng tôi ở đầu cổng trường làm cho tôi bớt cảm giác lo sợ. Sau một hồi trông vang dội, các anh chị học sinh cũ xếp hàng dưới hiên và chuẩn bị vào lớp. Còn lại là học sinh lớp một. Đứng cạnh các bạn khác nhưng tôi cảm thấy một cảm giác chơ vơ và lúng túng, liếc sang các bạn tôi cũng thây họ giông mình, tất cả có vẻ căng thẳng. Bấy giờ thầy Hiệu trưởng cầm loa hô lớn: “Các em lớp một xếp hàng để chuẩn bị vào lớp”. Cô giáo gọi tên các bạn, tôi cảm thây tim tôi đập rất nhanh, khi nghe cô giáo gọi tên mình, tôi giật mình mãi một lúc sau mới lên tiếng thưa.
Sau khi đọc xong hết tên của các bạn, cô nhìn chúng tôi và bảo: “Bắt đầu từ ngày hôm nay các em đã được vào lớp một, các em học thật giỏi để không phụ lòng cha mẹ và các thầy cô nhé!” Tất cả đồng thanh hô lớn vâng ạ! Chúng tôi từ từ bước vào lớp, lớp của tôi là lớp 1A3 do cô Liên chủ nhiệm. Tôi bước vào trong lớp, lòng tôi bấy giờ có cảm giác như là tôi phải xa mẹ. Hồi đó tôi cũng đi chơi cùng anh chị nhưng tôi đâu có cảm giác như vậy. Tôi cảm thấy rất lạ.
Trong lớp, những hình ảnh được treo trên tường tôi nhìn bằng ánh mắt tò mò, xen lẫn niềm thích thú. Tôi ngồi vào chỗ của mình, chỗ của tôi ngồi gần bạn Tú và bạn Mai, hai bạn ấy tuy mới gặp lần đầu nhưng sao tôi cảm thấy hai bạn ấy rất thân quen. Và chúng tôi kết bạn với nhau chỉ trong phút chốc, khiến tôi cũng không ngờ vì bình thường tôi vốn nhút nhát. Lúc đó, có tiếng hò hét của một sô” bạn ngoài sân trường làm cho tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ về những kỉ niệm cũ. Cô giáo bước vào lớp cả lớp mở sách ra bắt đầu bài học đầu tiên của chương trình.
- Kết bài:
Ngày đầu tiên đi học lớp một của tôi là thế đó. Dù đã dự bao nhiêu lần khai giảng rồi nhưng tôi không thể nào quên được buổi đi học đầu tiên của năm ấy. Đó là một phần kỉ niệm trong tôi.
Tham khảo:
Những kỉ niệm đáng nhớ khi em bước vào lớp 1
- Mở bài:
Trong mỗi chúng ta ai cũng từng cắp sách tới trường, hẳn chẳng thể nào quên được ngày đầu tiên đi học của mình. Tôi cũng thế, đã 6 năm trôi qua, cô bé lớp 1 rụt rè ngày nào giờ đã học lớp 7. Nhưng dấu ấn về ngày đi học đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
- Thân bài:
Đêm trước ngày khai giảng, mẹ giúp tôi chuẩn bị sách vở. Những quyển sách, quyển vở đã được bao bọc và dán nhãn cẩn thận. Chiếc bảng con, hộp phân, hộp đựng bút chì có cả. Tôi cẩn thận xếp tất cả vào trong cặp, không quên phân ra từng ngăn, ngăn đựng sách, ngăn đựng tập vào chiếc cặp xinh xắn có quai đeo vai.
Bộ đồng phục tiểu học với áo sơ mi trắng cộc tay có gắn phù hiệu của trường, chiếc quần xanh đã được mẹ ủi phẳng treo cạnh đó. Mẹ bảo tôi mặc thử đồng phục, đeo* cặp lên vai, soi mình trong gương tôi thấy mình lạ quá. Mẹ xoa đầu tôi bảo: “Con gái của mẹ trông chững chạc ghê! Ngày mai đã là học sinh lớp 1 rồi đấy”. Tôi dụi đầu vào lòng mẹ để giấu nụ cười ngượng nghịu.
Lúc lên giường ngủ tôi chỉ mong sao cho trời nhanh sáng. Chuông đồng hồ báo thức vang lên, không để mẹ đánh thức tôi đã dậy làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng rồi theo mẹ tới trường. Tôi ngồi sau xe lẩm nhẩm hát “ngày đầu tiên đi học mẹ dắt tay tới trường…”.
Ngôi trường mang tên người anh hùng nhỏ tuổi Kim Đồng dã hiện ra trước mắt em. Trước cổng trường đã có nhiều bạn nhỏ tung tăng hớn hở bên cạnh ba mẹ. cổng trường giăng ngang một tấm băng rôn đỏ với dòng chữ “Chào mừng năm học mới”. Hàng cờ đuôi nheo đủ màu sắc bay phấp phới trong gió thu. Bầu trời như trong và xanh hơn, những tia nắng nghịch ngợm đậu trên vai của một sô” bạn, chim chóc như cũng ham vui về đây tụ họp cất tiếng hót líu lo tạo thành một bản nhạc vui như để chào đón các bạn học trò. Gương mặt ai cũng hiện lên vẻ háo hức, ánh mắt đầy vỏ tò mò.
Sân trường đã kín người, một sô’ bạn nam tỏ ra dạn dĩ hơn đang chạy nhảy nô đùa với nhau, các bạn nữ rụt rè nép vào người cha mẹ, chăm chú quan sát xung quanh. Ngôi trường ba tầng đồ sộ với những gốc bàng, gốc phượng già nua. Tôi bỗng thấy sờ sợ. Như hiểu được điều đó mẹ khuyên tôi bình tĩnh, và hướng dẫn tôi tập làm quen với những chỗ đông người.
Tiếng trông trường vang lên giục giã lễ khai giảng bắt đầu. Các anh chị lớp lớn khăn quàng đỏ trên vai xếp hàng ngay ngắn. Phụ huynh trao con mình cho các thầy cô giáo để nhận vào lớp. Có tiếng khóc thút thít, tiếng gọi mẹ đâu đó vang lên, tôi không khóc nhưng không muôn rời khỏi bàn tay mẹ. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng theo các bạn xếp hàng vào lớp.
Buổi khai giảng đầu tiên trong đời học sinh diễn ra hết sức trang trọng và trong không khí trang nghiêm. Lá cờ Tổ quốc bay phấp phới trên đỉnh cột, giáo viên và học sinh đứng nghiêm mắt hướng về lá quốc kì đỏ thắm. Bài hát Quốc ca vang lên một cách hào hùng giữa sân trường. Thầy hiệu trưởng đọc lời khai mạc, đọc thư Bác Hồ gửi cho học sinh nhân ngày khai trường. Giọng thầy sang sảng ngân vang, tiếng vỗ tay của học sinh vang lên rộn rã khắp sân trường.
Buổi lễ kết thúc: chúng tôi theo cô Hương về lớp. Lớp tôi gồm ba mươi học sinh, thật ngạc nhiên khi gặp lại một vài bạn từng học chung với nhau hồi mẫu giáo. Cô giáo giới thiệu về mình và để cho chúng tôi làm quen với nhau. Lúc đầu đứa nào cũng rụt rè lắm nhưng được sự khuyến khích của cô giáo nôn cuối cùng tất cả cùng làm quen với nhau. Tan học, mẹ chờ tôi trước cổng trường với nụ cười dịu dàng, tôi líu lo kể cho mẹ nghe về buổi học đầu tiên, về cô giáo và về các bạn.
- Kết bài:
Cho đến bây giờ, dù thời gian đã qua lâu mà tôi vẫn nhớ rất rõ về buổi khai giảng và buổi học đầu tiên ấy. Buổi khai giảng ấy đã đưa tôi tới với ngôi trường thân yêu, với thầy cô giáo và những người bạn dễ thương, mở ra chân trời tri thức cho tôi.
Kỷ niềm ngày đầu tiên đến trường.
- Mở bài:
Con người ta không thể cứ mải nhìn về phía trước, hướng tới tương lai mà không biết nhớ về quá khứ và nhìn vào hiện tại. Đối với tôi điều quan trọng nhất là phải biết trân trọng quá khứ, những kỉ niệm cũ luôn được tôi ghi nhớ và gìn giữ. Một trong những kỉ niệm mà tôi nghĩ rằng mình sẽ nhớ về nó suốt đời đó chính là ngày đầu tiên đi học.
- Thân bài:
Tôi vẫn nhớ như in ngày khai giảng năm đó vào một hôm trời nắng to, chiếc áo trắng tôi mặc dường như trắng sáng hơn và chiếc khăn quàng đỏ thắm hơn. Tôi chuẩn bị tươm tất xong xuôi đội cả mũ ca-nô trên đầu chỉ còn chờ mẹ đưa đến trường dự buổi khai giảng đầu tiên.
Trên đường tới trường tôi không còn líu lo nói chuyện với mẹ như mọi ngày mà lại im lặng, một phần vì tôi mải tò mò suy nghĩ về những thứ sắp diễn ra trong buổi khai giảng, phần cũng vì tôi sợ, tôi lo lắng, bồn chồn khó tả.
Đến cổng trường học tôi nhìn thấy một cảnh tượng thật khó tin, các bạn níu chân, níu tay mẹ rồi khóc oà không muốn vào trường, tôi chột dạ không biết tại sao lại như vậy, có gì đáng sợ bên trong trường học hay sao. Khi đó mẹ đã trấn tĩnh và bảo tôi rằng, “các bạn ấy sợ phải xa mẹ, sợ bị thầy cô mắng nhưng con yên tâm, thầy cô sẽ rất dịu dàng, quan tâm và chăm sóc cho con, con hãy học tập thật tốt rồi tan học mẹ lại đến đón”. Tôi tin mẹ và bước vào trường, cô giáo hỏi tên tôi rồi dẫn tôi đến tận ghế ngồi, các bạn nói chuyện với tôi rất vui khiến tôi quên bẵng đi cảm giác lo lắng ban đầu, tôi nhanh chóng làm quen và kết bạn với các bạn cùng lớp mình, khi đó tôi đã nghĩ đến những ngày tháng đi học thật vui vẻ.
- Kết bài:
Sau ngày đi học đầu tiên tôi nhận ra mình đã lớn hơn chút ít, đã hiểu chuyện và tự lập hơn, quãng đường đi học còn dài tôi sẽ phải cố gắng thật nhiều để không phụ lòng bố mẹ.