ke-ve-con-vat-nuoi-than-thiet-cua-em

Kể về con vật nuôi thân thiết của em

Kể về con vật nuôi thân thiết của em

  • Mở bài:

Mỗi con vật nuôi đều mang lại cho cuộc sống con người những lợi ích thiết thực và niềm vui lớn. Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi có nuôi một chú cún con. Tôi đã đặt tên nó là Milu. Đó là con vật nuôi thân thiết và gắn bó đối với tôi suốt quãng đời tuổi thơ.

  • Thân bài:

Chú cún Milu nhỏ rất xinh với bộ lông màu nâu. Lông của nó cứ xù lên, nhìn xa, nó như một khôi cầu bông. Ba tôi bảo nó là giống chó Nhật lông xù. Milu có dáng hình thấp và mập nên khi chạy trông cứ lũn cũn, thật buồn cười. Mỗi khi nhìn nó chạy, tôi luôn thích thú bật lên những tiếng cười khanh khách khiến nó giạt mình quay lại nhìn ngơ ngác.

Milu rất thông minh và lanh lợi. Ba tôi khen nó khôn vì trên người nó có hai huyền đề. Huyền đề là vết tích của ngón chân sau đã tiêu biến, còn đeo lủng lẳng sau chân. Con cún nào có cái huyền đề ấy là thông minh lắm. Tôi cũng không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn tin là thật.

Tôi và Milu chơi với nhau như hai người bạn. Cứ đi học về là tôi lại cùng Milu đi dạo. Nó rất thích trò ném đĩa. Tôi tha hồ dùng hết sức mình mà ném cho đĩa bay xa để Milu rượt đuổi rồi nhặt tha về. Chưa bao giờ Milu chịu thua, nó phi rất nhanh đuổi theo cái đĩa và nhanh chóng bắt kịp, miệng ngậm chặt cái đĩa nhựa, đuôi vẩy tít lên, chạy về phía tôi, nghếch mõm chừng như muốn thách thức tôi ném tiếp. Những lúc như thế, bao giờ tôi cũng khen nó và gãi gãi sau tai nó làm nó thích lắm.

Con Milu nhà còn thích ăn kẹo nữa. Nó thích nhất là kẹo sữa, loại mềm mềm, dai dai. Chắc tại ngày xưa khi nó còn bé, tôi  hay cho nó ăn kẹo, nên nó cũng thích ăn kẹo giống như tôi. Ba thường dặn tôi cho Milu ăn ít kẹo thôi, sợ ăn nhiều sẽ bị ốm.

Trải qua thời gian, Milu dần lớn lên, lông của nó trở nên dài hơn, không còn ngắn và xù lên nữa. Lông nó mượt mà và mắt nó đen, tròn. Những lúc nó buồn, mắt nó ươn ướt như là vừa xúc động. Những tháng ngày thơ bé ấy, tôi và Milu đã trải qua bao kỷ niệm. Nó luôn luôn đi cùng tôi không rời, bảo vệ tôi trước những nguy hiểm. Nó như vệ sĩ của tôi vậy. Có một lần, tôi đang vui sướng khi đội chiếc mũ mới, cùng Milu đi chơi dọc bờ sông thì chiếc mũ bị gió cuốn bay xuống sông. Tôi bối rối đứng nhìn chiếc mũ mà không biết làm thế nào. Bất ngờ, tôi nghe một tiếng “ầm” vang lên, nước bán tung tóe. Thì ra cn Milu đã dũng cảm lao xuống sông, kéo chiếc mũ vào bờ cho tôi.

Nhiều lần, Milu cũng tham gia cùng tôi trong rất nhiều trò nghịch ngợm và dại dột. Có lần, Milu cùng tôi kéo khăn trải bàn làm đổ lọ hoa của mẹ mới mua. Thế là tôi và Milu bị phạt. Mẹ phạt tôi phải tưới cây một tuần còn Milu thì phải dọn dẹp mọi đồ đạc trong nhà. Hình như biết lỗi, nó răm rắp nghe lời, không tỏ ra phản đối gì.

Mấy năm sau, Milu dần già đi, tai nó trở nên nghễnh ngãng, mắt nó cũng bị mờ. Nó trở nên yếu và không thể vui đùa cùng tôi nữa. Vì ăn uống khó khăn nên Milu gầy hẳn đi và thường nằm im một chỗ. Khi ăn, nó thường làm vãi thức ăn ra ngoài, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. ba mẹ có đưa Milu đi khám bác sĩ thú y nhưng tình hình không có gì khả quan hơn.

Giờ đây, mỗi khi đi học về, tôi không còn nhìn thấy hình ảnh của chú Milu lao ra, vẫy tít đuôi và tôi lại ôm lấy nó. Bây giờ, chỉ có tôi ra chỗ nó nằm, vuốt ve nó. Nó vẫn chỉ nằm im, mắt ngước nhìn mệt mỏi. Những lúc như thế, tôi buồn và thương Milu lắm. Ba bảo sẽ đến lúc nó chết vì nó đã già quá rồi. nghe ba nói thế, tôi khóc và gào lên: “Nó sẽ không chết, con không cho nó chết đâu. Ba không được nói nó chết”. Ba mẹ chỉ nhìn tôi im lặng.

Nhưng tôi biết, nó sẽ chết. Rồi thần chết sẽ tìm đến khi Milu yếu đuối. Biết thế, ngày nào cũng ngồi cạnh Milu, vuốt ve nó, dỗ dành cho nó ăn, kể cho Milu nghe những chuyện ngày xưa hai đứa nghịch ngợm và những dự định sắp tới. Milu nằm im lắng nghe, mắt thim thiếp nhưng không ngủ. Thỉnh thoảng nó nấc lên vài tiến ròi lại nằm im. Nó đang rất cố gắng.

Thế rồi, vào một buổi sáng, khi thức dậy, tôi đã không còn thấy Milu nằm ở chỗ quen thuộc của nó. Ba mẹ bảo, đêm qua, Milu đã trút hơi thở cuối cùng. Ba mẹ đã đưa nó đi rồi. Tôi đứng sững sờ, nước mắt ròng ròng chảy xuống, trong lòng thầm gọi Milu ơi!

  • Kết bài:

Từ đó về sau, tôi đã không nuôi thêm một con vật nào nữa. Vì tôi biết tạo hóa đã ban cho loài vật sự sống ngắn ngủi, có nuôi nữa thì chúng cũng sẽ sớm rời xa tôi. Mỗi khi nhìn ảnh Milu, tôi luôn nhớ đến một người bạn nhỏ đã gắn bó với tôi suốt những năm thời thơ ấu. Tôi mong rằng, các bạn, khi dang nuôi con vật nuôi thân thiết, hãy biết quý trọng nó, đừng bao giờ đối xử bất công bởi nó luôn mang đến cho cuộc sống của chúng ta niềm vui.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang