Kể về nột số phận đáng thương: ông lão bơm vá xe vỉa hè ở Sài Gòn.
- Mở bài:
Cơn mưa bay bay phủ một lớp bụi mờ xuống con phố nhỏ. Chiếc lá vàng lặng lẽ rơi trên hè phố. Ông lão chậm rãi xếp gọn chiếc ghế, thu dọn mấy thứ đồ lặt vặt rồi kéo cái máy bơm hơi mini trở về. Bóng hoàng hôn tràn ra từ các hẻm phố. Những bóng đèn điện bên đường bắt đầu toả rạng. Cơn mưa phủ xuống mờ mịt. Bóng dáng ông lão âm thầm đi về cuối phố.
- Thân bài:
Những ngày cuối năm, cơn mưa kéo dài lê thê, đất trời ủ rủ khiến lòng tôi bồi hồi. Ngày nào cũng thế, rất đều đặn, cứ mỗi sớm tôi đi học qua ngã tư ấy, đã thấy ông lão ở đó rồi. Có lẽ, ông đã ra đây từ sớm. Mọi thứ đã bày biện sẵn sẵn sàng. Chiếc máy bơm nhỏ đặt gọn một góc. Xung quanh, mấy lốp xe cũ xếp chồng lên nhau.
Ông lão thân hình gầy gò, mái tóc đã ngã màu, mặc áo cánh nâu, có nhiều chỗ vá. Ông ngồi trên chiếc ghế thấp, cái lưng khom khom, hai bàn tay nắm chặt như đang rét lắm. Đôi mắt mờ đục, thẫn thờ nhìn dòng người qua lại. Ông cứ nhìn thế như một thói quen chứ không phải đợi khách. Dường như, ông đang tìm kiếm một cái gì đó đã quá lâu. Lâu đến nỗi ông không muốn tìm kiếm nữa nhưng vẫn nhìn vô hồn. Giữa phố phường nhộn nhịp, ông lão chìm khuất trong biển người mênh mông.
Tôi nghe cô tôi kể, trước đây, ông cũng có một gia đình thật hạnh phúc và một sự nghiệp đáng để tự hào. Gia đình ông sống một ngôi nhà khang trang ở Quân 10. Ông cũng có một công ty riêng và tự ông quản lí nó. Con trai ông đã lớn và đó là niềm tin yêu lớn nhất của ông.
Thế nhưng, ông trời dường như lúc nào cũng đố kỵ với con người. Trong lần sinh nhật thứ 22 của con trai ông, gia đình tổ chức một bữa tiệc mừng trên Đà Lạt. Hôm đó, ông vì bận họp ở công ty nên sẽ lên sau. Chuyến xe định mệnh ấy đã cướp đi những người thương yêu của ông mãi mãi. Buổi chiều hôm ấy nhận được tin dữ ông chết lặng. Cả thế giới như sụp đổ trước mắt ông. Ông đã gục ngã trước số phận bị thương.
Cuộc đời thật nghiệt ngã. Khi không còn được hạnh phúc bên những người thân yêu tất cả cũng trở nên vô nghĩa. Ông lão đã thả trôi cuộc đời mình trên dòng đời đầy biến động. Ông vẫn còn sống đấy nhưng trong lòng đã chết từ lâu. Sau thảm kịch gia đình, ông buông bỏ tất cả. Công ty không có người điều hành rơi vào khó khăn rồi đổ vỡ. Ngôi nhà cũng bị siết nợ, ông bị đẩy ra đường. Không nơi nương tựa, ông lang thang hết nơi này đến nơi khác. Từ đó đến giờ ngót đã mấy mươi năm.
Nghe xong câu chuyện tôi bần thần suy nghĩ. Cuộc sống này thật mong manh và trắc trở. Chúng ta không thể biết trước được điều gì xảy ra và ngày mai là một ngày như thế nào? Thời gian không nào thể làm lành được vết thương. Tôi vẫn còn nhìn thấy nỗi tuyệt vọng ánh mắt mờ đục và sự mệt mỏi bất tận trên gương mặt khô cằn của ông.
- Kết bài:
Sớm nay trời trở lạnh. Những cơn gió vô tình vù vù thổi trên tầng cao se sắt. Ông lão vẫn ngồi đó, bên cạnh cái máy bơm hơi, hai bàn tay nắm chặt run run, chiếc áo cánh nâu tàn cũ có nhiều chỗ vá, đôi mắt thẫn thờ nhìn dòng người ào ào lướt qua.