Kể về một lần em mắc lỗi khiến người khác buồn lòng.
- Mở bài:
Có những người ta gặp không bao giờ quên. Có những việc xảy đến một lần chúng ta còn nhớ lại. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt thẫn thờ của ông Sáu khi nhìn thấy kỉ vật quý giá nhất của đời mình vỡ tan tành ở dưới đất. Sự việc ấy do chính tôi gây ra. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn gây rức nhiều lắm.
- Thân bài:
Ông Sáu, một thợ sửa xe, một hàng xóm tốt bụng của gia đình tôi. Không biết ông quê ở miền nào, chỉ biết từ ba năm trước, ông về thuê căn phòng nhỏ ở đầu hẻm và mở tiệm sửa xe. Ông chỉ sửa xe đạp và không nhận sửa xe máy bởi vì tuổi già sức yếu, ông không còn đủ sức khỏe để làm việc nặng nhọc ấy nữa.
Từ ngày ông sáu về đây tôi không cần phải dắt bộ chiếc xe đạp đến tận tiệm sửa xe trước cổng bệnh viện nữa. Cứ mỗi lần xe có gì hư hỏng tôi lại mang nó ra cho ông sửa chửa. Ông sáu quý tôi lắm nên chẳng lấy tiền công sửa xe bao giờ. Dù năn nỉ thế nào ông cũng không nhận. Bởi thế lúc mẹ tôi thường biếu ông cái này cái nọ và giúp đỡ ông trong cuộc sống hằng ngày. Nhưng khi rãnh rỗi, tôi thường giúp ông những công việc nhỏ và dễ làm như: bom xe, dọn dẹp ốc vít và kể chuyện vui cho ông nghe.
Ông sáu có một kỉ vật gắng với cuộc đời mình mà ông hết sức giữ gìn. Đó là một ngôi sao được kết từ vỏ đạn đồng, loại đạn tiểu liên của súng AK. Đó là kỉ vật vật của người đồng đội trao lại cho ông trước trút hơi thở cuối cùng trong trận chiến với kẻ thù. Ông thường để ngôi sao ấy trên cái bàn uống nước có trên kệ gỗ. Nhiều lúc, tôi thấy ông nhìn đăm đăm vào kỉ vật ấy, khuôn mặt bần thần nghĩ ngợi, nước mắt rưng rưng như khóc. Có lẽ ông đang hồi nhớ về những tháng ngày khói lửa năm xưa.
Có lẽ, đó là món đồ quý giá nhất mà ông lão còn mang theo cho đến bây giờ. Thế mà có một lần, vì tò mò, muốn xem thử nó thế nào, tôi đã làm hỏng nó. Lần đó, lúc ông Sáu đang cắm cúi vá xe cho khách, tôi tinh nghịch, bắc cái ghế lấy ngôi sao xuống xem cho rõ. Ai ngờ, nó nặng quá, bàn tay yếu ớt của tôi không giữ nổi khiến nó rơi xuống đất. Những viên đạn tách rời ra văng tứ tung. Nghe tiếng rơi mạnh, ông Sáu giật mình quay lại, chạy vội vào. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông hiểu việc gì đã xảy ra. Sợ tôi lo lắng, ông bảo tôi cứ để đó và ngồi ở ghế đợi ông vá xe xong bánh xe.
Tôi răm rắp làm theo lời ông mà trong lòng vô cùng lo lắng. Ông Sáu sẽ la tôi một trận và rất có thể không cho tôi sang đây nữa. Tôi chợt nghĩ đến việc sẽ tìm một ngôi sao tương tự để đền cho ông nhưng biết tìm đâu ra món đồ như thế chứ.
Ông Sáu bước vào, tôi như chết lặng trong nỗi sợ hãi, quả tim như ngừng đập và hình dung về cơn giận dữ của ông. Nhưng thật bất ngờ ông Sáu xoa đầu tôi, nhìn với ánh mắt chiều mến: “Cháu đừng lo lắng ông sẽ kết lại thành ngôi sao như cũ. Những viên đạn chỉ rời ra chứ không vỡ đâu”. Nói rồi ông Sáu cười. Cái miệng móm mém chỉ còn vài ba cái răng. Tôi cũng gượng cười theo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trúc bỏ được gắng nặng. Ông Sáu thật nhân từ và độ lượng. Tôi biết lỗi lầm của tôi là không thể tha thứ được. Vậy mà không những ông không la rầy mà còn động viên tôi. Sau đó tôi và ông nhặt hết các viên đạn vào bỏ vào trong một cái hộp giấy. Mấy ngày sau, tôi ghé vào nhà ông lại đã thấy ngôi sao ấy nguyên vẹn nằm ở vị trí cũ, trên kệ gỗ, cạnh cái bàn uống nước. Tôi thấy nó sáng hơn, lấy lánh ánh đồng. Chắc là khi làm lại, ông Sáu đã đánh bóng nó đẹp hơn trước đây.
Hôm ấy, ông kể tôi nghe về món quà ấy. Đó là kỉ vật của người đồng đội trước khi hi sinh nhờ ông mang về cho đưa con trai của ông ấy. mãi đến khi cuộc chiến kết thúc, có dịp trở về, ông Sáu vô cùng đau đớn khi hay tin cả ngôi làng bị kẻ thù thảm sát, gia đình người đồng đội không ai còn sống. Lời hứa với người đồng đội không bao giờ ông thực hiện được nữa.
- Kết bài:
Từ đó, tôi càng thân thiết với ông hơn nữa. Có cái gì ngon tôi đều mời ông có chuyện gì vui tôi cũng kể cho ông nghe. Những lúc như thế, ông Sáu thường cười rất tươi, làn da nhăn nheo co lại cái miệng món mén chỉ còn cái răng trong đến tội nghiệp.
- Kể về một lần em mắc lỗi khiến cha mẹ buồn lòng
- Kể lại một lần em mắc lỗi khiến thầy cô giáo buồn lòng
Kể lại một lần em mắc lỗi khiến bạn thân em buồn lòng (có yếu tố nghị luận)