“Chúng ta yêu hòa bình thì ta phải làm mọi thứ có thể để giữ gìn nó. Tuy còn rất khó khăn để trở thành một cường quốc nhưng ta đã giành được hòa bình sau nhiều năm sống trong hỗn loạn. Đó là một bước đầu vững chắc trong công cuộc xây dựng đất nước”.
Mahatma Gandhi và Adolf Hitler – Thiên thần và ác quỷ!
Cuộc sống hòa bình hiện nay đã khiến ta không phải lo lắng về sự hỗn loạn của chiến tranh. Vậy nếu bây giờ, chiến tranh đột ngột nổ ra, ta sẽ làm gì? Có lẽ chiến tranh chỉ còn có nghĩa khi ta học lịch sử và văn học ngày trước.
Chiến tranh và hòa bình là hai khái niệm đối lập nhau. Hòa bình chỉ sự bình an, không có náo loạn thì chiến tranh lại gợi cho ta suy nghĩ hoàn toàn khác. Trong lịch sử, chiến tranh đã lấy đi bao nhiêu máu, nước mắt và sinh mạng con người, và tất nhiên, chẳng ai muốn điều đó xảy ra lần nữa.
Tôi đã đọc được một câu chuyện về sự khác biệt giữa Mahatma Gandhi và Adolf Hitler. Gandhi là một người ủng hộ hòa bình. Ông truyền bá thông điêp yêu thương cho người dân. Trong xã hội Ấn Độ ngày trước, những người có đẳng cấp thấp nhất gọi là tiện dân. Họ bị coi là làm ô uế những người có đẳng cấp cao hơn nếu chạm vào họ. Nhưng với Gandhi, ông không coi thường những con người đó mà còn ôm hôn họ để thể hiện sự bình đẳng giữa người với người.
Thời đó Ấn Độ còn là thuộc địa của Anh. Ông đã góp công lớn mang về hòa bình cho dân tộc của mình bằng cách thuyết phục người Anh rằng ý thức về công lý không thể cho phép họ đô hộ một nền văn minh phong phú như của họ. Thậm chí cổ xưa hơn nền văn minh của chính họ. Chính nhờ những hành động đó mà ông được mọi người yêu quý và được coi là một anh hùng.
Ở Hitler thì ngược lại. Ông coi chủng tộc Aryan là chủng tộc cao cấp hơn so với phần còn lại của nhân loại. Còn Đức là cường quốc siêu đẳng. Các quốc gia khác không thể sánh bằng. Ông còn kì thị người Do Thái và người da đen. Ông xem họ như là điểm khuyết của nhân loại và cần được xóa sổ. Một trong nhũng kế hoạch của ông là tàn sát người Do Thái. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là ta đã có thể thấy được sự tàn ác của Hitler.
Qua hai ví dụ tiêu biểu ấy, ta có thể thấy rằng chiến tranh, hỗn loạn không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm nó trở nên lớn hơn. Hòa bình là cách tốt nhất để giải quyết những vấn đề lớn. Tất cả là vì mọi con người đều muốn được sống một cuộc sống bình yên, được làm những gì mình muốn và không phải dè chừng, sợ hãi trong mọi giây phút.
Chúng ta đã bước được đến đích nhờ công lao chiến đấu khổ nhọc, biết bao xương máu của các thế hệ đi trước. Chúng ta yêu hòa bình thì ta phải làm mọi thứ có thể để giữ gìn nó.
Tuy còn rất khó khăn để trở thành một cường quốc nhưng ta đã giành được hòa bình sau nhiều năm sống trong hỗn loạn. Đó là một bước đầu vững chắc trong công cuộc xây dựng đất nước.
Chúng ta có sức mạnh và ý chí để giữ lấy hòa bình cho mình. Đó cùng là những yếu tố quan trọng trong quá trình giải phóng dân tộc. Nhiệm vụ của chúng ta và các thế hệ mai sau là cố gắng hết sức mình để xây dựng, cống hiến và gìn giữ hòa bình của dân tộc.