mieu-ta-quang-canh-nha-ga-xe-luu-trong-mot-lan-em-don-nguoi-than.jpg

Miêu tả quang cảnh nhà ga xe lửa trong một lần em đón người thân

Miêu tả quang cảnh nhà ga xe lửa trong một lần em đón người thân

Dàn bài gợi ý:

  • Mở bài:

Hoàn cảnh: tiễn chú đi Hà Nội. Địa điểm: tại ga xe lửa.

  • Thân bài:

Quang cảnh trước nhà ga:

Người đến ga bằng xe máy, xe đạp, xích lô… với va li, túi xách; người lớn, trẻ em.
Người xếp hàng trước quầy vé.
Không khí chung: ồn ào, rộn ràng.

Quang cảnh sân ga nơi đoàn tàu chuẩn bị chuyển bánh:

a/ Cảnh chung:

Con tàu dài với những cửa sổ mở rộng.
Người đi lại trên sân ga, người lên tàu, cảnh chuyển hành lý, tiếng loa giục khách lên tàu.
Một số cảnh khách lên tàu: một gia đình, mấy thanh niên khoác vai nhau, một cô gái tiễn mẹ già.

b / Cảnh tàu rời ga:

Loa báo đã đến giờ tàu khởi hành
Nhân viên nhà ga vào vị trí làm việc.
Ông trưởng ga thổi còi, còi tàu rúc lên ba lần.
Con tàu giật khẽ rồi lướt đi, những khung cửa sổ thoáng qua.
Những khuôn mặt trên tàu, người ở lại.

  • Kết bài:

Con tàu mất hút, sân ga vắng lặng.


Bài tham khảo:

Hôm qua, chú tôi đi Hà Nội,  bố cho tôi cùng đi tiễn chú, nhân thể cho tôi được thấy cảnh nhà ga. Điều đập vào mắt tôi trước tiên là cảnh đông người xếp hàng mua vé. Dòng người tiến đi chầm chậm nhưng lại không ngắn bớt bởi cứ liên tục bổ sung thêm. Bên cạnh những dòng người ấy là những nhóm người nhỏ chờ đợi giữa những hành lý, nào va li, túi xách, nào làn mây… Thỉnh thoảng một vài nhóm đứng lên thì lại có những nhóm khác vừa đến, từ một chiếc xích lô hoặc một, hai chiếc xe máy. Hình như không có ai nói to, mà sân ga thì cứ ầm  như ong vỡ tổ.

Chúng tôi nhanh chóng tìm đúng chỗ dòng người đang xếp hàng ra tàu và đứng cùng với họ. Có lẽ ai cũng biết chắc chắn không thể nhỡ tàu nhưng ai cũng có vẻ vội vàng thành ra không tránh khỏi chen lấn, xô đẩy nhau. Sốt ruột nhất là những người phải xách hành lý nặng, có người một tay xách va li, một tay lỉnh kỉnh những túi lớn, túi con. Trái lại có người hoàn toàn thoải mái với chiếc cặp da ốm trước ngực, đưa mắt lơ đãng ngó nhìn xung quanh như để thu lấy những hình ảnh của sân ga trước giờ tàu chạy.

Cuối cùng, bố con em cũng vào được bên trong, sau khi đã xuất trình vé cho hai người mặc đồng phục màu xám, có thêu huy hiệu đầu xe lửa ở vai trái. Trên sân ga một đoàn tàu đã chờ sẵn, dài như con rắn lớn, bất động, với những khung cửa sổ mở rộng như những con mắt tò mò. Người đổ về các của toa, bước đi vội vã. Tiếng một cô gái trong trẻo vang lên lanh lảnh trên loa phóng thanh càng tăng thêm không khí khẩn trương nhộn nhịp.

Một gia đình chắc là về thăm quê, gồm có bố mẹ và hai đứa con. Ông bố lễ mễ hai tay hai chiếc va li, bà mẹ tay bế đứa con nhỏ, tay kia xách chiếc làn, bên trong nhô lên đầu một chai nước và mấy chiếc bánh mì. Đứa con lớn chừng năm tuổi, một tay cầm khăn mặt, một tay níu áo mẹ. Nó bước những bước vội vàng hốt hoảng như một chú thỏ non, chỉ sợ lạc mất bố mẹ. Mấy anh thanh niên khoác vai nhau, bước chậm rãi, chuyện trò rộn rã, thỉnh thoảng lại phá lên cười.

Một cô gái, sau khi đưa bà mẹ già lên toa, chạy xuống đứng dưới đất, ngóng lên cửa sổ nói chuyện. Từ bên trong, bà già nhô đầu ra cửa sổ giục giã con gái đi về. Cô gái lưỡng lự rồi cũng quay về.

Loa phóng thanh đã báo đến giờ tàu chạy. Chú em bước lên toa. Trên sân ga, những người chậm chạp nhất cũng đã lên hết các toa tàu. Lúc ấy, những người mặc đồng phục nhà ga, tay cầm cờ nhỏ tỏa về các phía. Trước cửa ga, một người bước ra đường bệ với cái vòng tròn như vòng tròn của các cô gái đồng diễn thể dục. Bô’ em nói đó là ông Trưởng ga. Ông ta đưa còi lên thổi một tiếng “te” dài. Từ cuối ga, tiếng còi tàu đáp lại: tu tu… tu tu. Chúng em cùng im lặng. Đây là phút chia tay. Còi tàu lại rúc lên một lần nữa dài hơn, giục giã hơn.

Con tàu giật khẽ lên mấy cái rồi từ từ lướt đi. Những người trên sân ga đứng lặng, đưa một cánh tay lên cao: Vài người cố gắng đi dọc theo một một đoạn. Bất giác, tiếng cô con gái lúc nãy với theo dặn mẹ giữ gìn sức khỏe thét vang cả sân ga. Tiếng cô tan đi trên sân ga đang trở nên lắng lặng. Con tàu đã mất hút ở cuối quãng đường cong phía sau những dãy nhà cao tầng.

  • Kết bài:

Tôi và bố trở về. bố im lặng không nói gì còn tôi mãi suy nghĩ. Đời người rồi cũng sẽ có nhũng chuyến đi xa. Sau này tôi cũng rời gia đình đến những miền xa lạ. Sân ga sẽ là nơi tiễn biệt. Ôi, nghĩ đến đó, tôi thấy lòng nôn nao, một cảm giác lo buồn khó tả cứ xâm chiếm tâm hồn thơ dại.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang