Việc tốt em đã làm: Bác Sáu xóm tôi.
- Mở bài:
Cuộc sống sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn nếu chúng ta luôn biết sống vì người khác. Giúp đỡ người khác là hành động cao quý, luôn mang lại niềm vui cho nhiều người. Có lần, bác Sáu, nhà ở cạnh nhà tôi bị ốm phải nhập viện, tôi và các bạn đã giúp bác chăm sóc khu vườn cho đến ngày bác ra viện về nhà. Việc làm nhỏ nhưng ý nghĩa lớn khiến tôi vô cùng tự hào.
- Thân bài:
Bác Sáu ở cạnh nhà tôi. Vợ bác mất từ sớm. Anh con trai làm ăn mãi tận miền Trung, lâu lâu mới ghé về thăm bác. Bởi thế, bác ở một mình. Tuổi già lắm lúc ốm đau, việc gì cũng tự lo hết. Bác là người rất hiền lành và tốt bụng. Bọn trẻ xóm tôi ai cũng yêu mến bác. Trước sân nhà bác có một cây xoài to lắm, chúng tôi thường hay tụ tập chơi đùa dưới bóng cây ấy. Có lúc, bọn trẻ chúng tôi vui đùa quá mức, lá hét om sòm, bác chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng chứ chẳng bao giờ la hay xua đuổi chúng tôi. Nhiều hôm, có bánh kẹo, bác còn chia cho chúng tôi nữa.
Một ngày nọ, trời đang giữa buổi, lúc đang tưới mấy chậu hoa trước sân nhà, bác thấy chóng mặt rồi khụy ngã xuống đất. Thấy thế, mấy cô bác ở gần đó hốt hoảng dìu bác vào bóng mát rồi vội gọi xa đưa bác vào viện. Cô Hoa, người đưa bác Sáu vào viện về báo với cả xóm rằng bác Sáu bị đột quỵ, phải nằm viện vài hôm. Cả xóm ai cũng lo lắng liền gọi điện cho con trai bác mau về. Con trai bác ở xa quá, không có ai lo cho bác thì tội nghiệp bác quá!
Mất ngày bác Sáu nằm viện, bọn trẻ chúng tôi buồn thỉu buồn thiu. Chúng tôi vẫn tụ tập dưới góc xoài ấy nhưng không chơi đùa như mọi ngày. Hôm nay, thằng Tùng xách theo cái thùng tưới còn con Loan cầm theo cái xẻng. Theo lệnh thằng tùng, chúng tôi tiến vào vườn cây của bác Sáu. Đứa tưới nước, đứa xới cây, đứa nhổ cỏ. Chỉ một lát là khu vườn của bác đã sạch sẽ cỏ dại, gốc cây cũng được vun vén cẩn thận, tưới nước ướt đẫm. Chúng tôi mồ hôi nhễ nhại, mặt mày lắm lem đất nhưng rất vui. Xong đâu vào đấy, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau rồi ai về nấy nấy. Chúng tôi hiểu hoàn cảnh của bác Sáu thật đáng thương và cần phải giúp đỡ bác trong lúc này.
Thế là chiều nào chúng tôi cũng đến nhà bác Sáu chăm cái vườn. Nhờ bàn tay chăm sóc của chúng tôi, những ngày bác Sáu vắng nhà, khu vườn vẫn xanh tươi. Mấy chậu kiểng ở trước sân cũng được tưới nước cẩn thận. Thằng Thắng trổ tài uốn cây cảnh. Nó bắt chước bác Sáu cắt cắt, tỉa tỉa chậu hoa giấy rồi dùng dây kẽm uốn mấy cành dài. Trông nó làm rất điệu nghệ nhưng chúng tôi cứ thấy lo. Lỡ nó làm hỏng cả chậu cây của bác Sáu thì khổ lắm.
Mấy ngày sau bác Sáu ra viện về nhà. Vừa bước tới sân, bác vô cùng ngạc nhiên, mắt cứ ngó bên này, ngó bên kia rồi ngơ ngác nhìn mọi người như muốn hỏi ai đã giúp bác chăm cây mà trông tốt thế. Con Hoa biết thế, nắm lấy tay bác kể lại mọi việc khiến bác vô cùng xúc động. bác nắm tay từng đứa và cảm ơn rối rít. Bác còn bảo sẽ chia kẹo cho chúng tôi nữa.
Từ đó, không ai bảo ai, buổi chiều nào chúng tôi cũng đến giúp bác Sáu tưới cây. Những tháng cuối năm, bác còn trồng thêm rau và hoa nữa. Bác nói rau này sẽ chia cho mọi người vui tết còn hoa này sẽ tặng mỗi nhà một chậu cho vui cửa vui nhà. Ôi, bác Sáu xóm tôi thật nhân ái. Lúc nào bác cũng nghĩ đến mọi người.
- Kết bài:
Lòng tốt không thể hiện ở lời nói mà ở hành động. Việc giúp đỡ bác Sáu khiến chúng tôi rất vui, bác Sáu cũng rất vui và cả xóm đều vui vẻ, khen ngợi bọn trẻ chúng tôi khiến chúng tôi rất tự hào, thấy việc làm của mình thật có ý nghĩa.